"Vừa rồi là mình hoa mắt, hay là nguyên nhân ánh sáng thang máy?"
Sau khi Bạch Trạm đi ra khỏi thang máy, đối với hình ảnh vừa mới đi ngang qua Lưu Lộ Lộ và Tiếu Dương nhìn thấy có chút nghi hoặc.
Hắn không biết là mình hoa mắt, hay là nguyên nhân ánh sáng khúc xạ, vừa rồi hắn rõ ràng nhìn thấy đỉnh đầu Lưu Lộ Lộ cùng Tiếu Dương xuất hiện một đoàn sương mù màu xanh biếc, lúc tối lúc sáng, trong nháy mắt kia hắn phảng phất còn cảm giác được một cỗ lãnh ý nói không nên lời, có chút quỷ dị.
Trong lòng niệm vài câu nam mô, hắn bỗng nhiên nghĩ đến đây là một thế giới linh dị.
Nếu như không phải hắn hoa mắt, như vậy hắn vừa mới nhìn thấy sương mù màu xanh biếc trên đỉnh đầu hai người liền rất có thể là thứ gì không sạch sẽ!
Ngay lúc này.
Bạch Trạm rốt cục đối với thế giới của mình có nhận thức sâu sắc hơn, đối với lời khuyên trước khi app linh dị ràng buộc cũng càng thêm thận trọng cảnh giác.
Có điều hắn cũng không có quá mức rối rắm sương mù màu xanh lá cây trên đỉnh đầu hai người Lưu Lộ Lộ cùng Tiếu Dương là chuyện gì xảy ra, quan hệ giữa hắn và hai người vốn không tốt, app cũng không có tuyên bố nhiệm vụ liên quan cho hắn, đầu óc hỏng rồi mới có thể đi quan tâm hai người này có xảy ra chuyện gì hay không.
Hắn cũng không phải thánh phụ, tùy tùy tiện liền phát thiện tâm.
Bỏ lại hai người ra sau đầu.
Bạch Trạm dưới sự dẫn đường của thư ký, rốt cục nhìn thấy Tiền Vũ.
Tiền Vũ vẫn như thường lệ, gương mặt anh tuấn đẹp trai, lại mặc áo thun siêu hủy hình tượng, quần ống rộng cùng dép lê, ngáp ngáp lười nhác tựa vào sofa, lại phối hợp với hộp đựng thức ăn nhanh vừa ăn xong trên bàn làm việc.
Ngoại trừ bộ dạng tương đối anh tuấn ra, người này so với tầng lớp lao động lăn lộn trong phòng cho thuê thật sự không có nửa điểm khác biệt!
"Như thế nào, rốt cục nghĩ thông suốt?"
Khi Tiền Vũ nhìn thấy hắn, trong mắt rõ ràng xuất hiện vài phần thần sắc phức tạp cùng với nhớ nhung, chẳng qua rất nhanh đã bị che giấu, biến thành cà lơ phất phơ bình thường.
Đương nhiên, mọi người vì lấy lòng Tiền Vũ, đều hình dung hắn là tà mị lãnh khốc.
Dù sao Tiền Vũ hiện tại có suy đồi hay biểu hiện không tốt như thế nào, cũng không thể phủ định sự thật hắn là con trai duy nhất của Tiền lão gia. Lão Tiền còn bị tai nạn xe hơi trước đó, bởi vậy mất đi khả năng sinh sản, cho dù đứa con trai này có kém cỏi thế nào, lão Tiền cũng không có khả năng bỏ qua con trai ruột, dâng gia nghiệp vất vả tích góp của mình cho người khác.
Nhưng mà Tiền Vũ như vậy cũng thật quá thiếu đánh.
"Đương nhiên không nghĩ thông suốt."
Bạch Trạm trực tiếp tức giận nói.
Hắn thích đàn ông, điều kiện của Tiền Vũ cũng thật sự rất tốt, nhưng vấn đề là hắn cũng không thích loại người như Tiền Vũ này.
Được rồi, trên thực tế tuy rằng hắn rất rõ ràng tính hướng của mình, nhưng lớn như vậy hắn thật đúng là chưa từng gặp qua người khiến hắn động tâm, thậm chí ngay cả có hảo cảm cũng chưa từng gặp qua. Nếu không phải mỹ nữ soái ca đứng ở trước mặt, hắn tuyệt đối sẽ nghi ngờ mình ở phương diện tình cảm có phải có vấn đề gì hay không.
Đối với thái độ như vậy của hắn, Tiền Vũ cũng đã sớm thành thói quen, cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Dù sao hắn coi trọng Bạch Trạm nhưng cũng không thực sự thích, thái độ của Bạch Trạm hắn cũng không quan tâm, điều hắn quan tâm chỉ là gương mặt cực kỳ giống Tiểu Nhiên của Bạch Trạm. Hắn quá cần bóng dáng Tiểu Nhiên làm bạn với hắn, nhiều năm như vậy, hắn thủy chung không quên được người con trai kia, mặc dù đối phương chà đạp tình cảm của hắn, hắn vẫn không quên được.
Cố gắng ngăn chặn nỗi đau trong lòng, Tiền Vũ nhoẻn miệng, lười biếng, ngoài cười nhưng bên trong không cười:
"Nếu không nghĩ thông suốt, vậy cậu tìm tôi làm cái gì? Cậu không sợ lúc tôi không còn kiên nhẫn, trực tiếp chơi chết cậu?"
"Nếu anh không sợ tôi trực tiếp đập chết anh, vậy anh cứ thử xem."
Hôm nay Bạch Trạm cũng không giả vờ làm mèo con nữa, vừa mỉm cười, vừa bạo lực đưa tay trực tiếp bẻ gãy góc bàn làm việc trước mặt.
Rầm rầm một tiếng.
Đồng tử Tiền Vũ co rụt lại, vẻ mặt khϊếp sợ.
Cái bàn gỗ trong phòng làm việc của hắn cũng không phải là đồ rẻ, gỗ thật giá cao, vậy mà lại bị Bạch Trạm dùng tay không bẻ gãy một góc như vậy?!
Nhìn thấy biểu tình khϊếp sợ của Tiền Vũ, Bạch Trạm rất hài lòng với giá trị vũ lực của mình.
Nói thật, trước kia vì hình tượng hắn đã rất lâu không thể hiện ra khí lực của bản thân, mỗi lần cãi nhau với người khác hắn đều muốn động thủ, nghẹn đến hoảng hốt, hiện tại cuối cùng cũng có thể giải phóng thiên tính của mình. Động thủ có thể thoải mái hơn nhiều so với động miệng.
Vứt bỏ khối gỗ trong tay xuống, Bạch Trạm tươi cười ôn nhuận,
"Đương nhiên, tôi tin tưởng Tiền đại thiếu si tình, đối với khuôn mặt có bảy tám phần tương tự Chu Nhiên của tôi, khẳng định cũng là luyến tiếc ép buộc, bằng không mấy năm nay tôi sợ là không chỉ bị chèn ép đơn giản như vậy, phải không Tiền tổng?"
"Cậu có ý gì?"