Chương 24

"Bịch."

Bạch Trạm bỗng nhiên mất đi ý thức, ngất xỉu trên mặt đất.

"Bạch Trạm!"

Đám người Triệu Doanh thấy thế kinh hoảng hô to.

Nhất thời sốt ruột bất chấp lời dặn dò vừa rồi của Bạch Trạm, cả đám chạy tới.

Trương Đào đưa tay đi qua thăm dò, "Không có việc gì, còn thở..."

Vân Vân tiểu cô nương trực tiếp bị dọa khóc, "Sao lại hôn mê! Vừa rồi còn đỡ!"

Tề Khải, Lạc Lạc thân thể phát run, "Đại huynh, anh bình thường lại đi, không nên dọa người!"

Vinh Hằng ôm cánh tay Triệu Doanh, hoảng sợ chỉ vào mặt đất trước long phượng hỉ chúc, "Doanh Doanh, nhìn xem, nơi, nơi đó hình như có chữ, máu, máu..."

Mọi người nghe vậy nhìn qua.

Quả nhiên, ngay trên mặt đất bày biện tế phẩm, đang quỷ dị hiện lên mấy hàng phông chữ máu chảy đầm đìa:

Khi sinh không thể làm phu thê.

Khi chết nguyện chôn cùng một huyệt.

Bạch Trạm, năm Canh Ngọ, ngày 9 tháng 8, giờ Thân.

Tần Cận Uyên, năm Canh Tuất, ngày 13 tháng 5, giờ Sửu.

Đạt thành ký ước, lương duyên vĩnh kết.

Màu đỏ như máu âm u, lúc sáng lúc tối.

......

"Những chữ này, là phản ứng hóa học đúng không?"

"Đây nhất định là đang diễn xuất, đạo diễn đâu? Đạo diễn anh đi ra, tôi hứa sẽ không đánh chết anh."

"Người anh em này, cậu không cần phải diễn, tôi thừa nhận rằng tôi đã sợ rồi, cậu bình thường lại, nếu không tôi sẽ bĩnh ra quần."

"Ha, a, đây nhất định là đùa giỡn, chúng ta vừa mới chơi hôm qua, ha, dọa không được tôi."

Đám người Triệu Doanh quả thực hoảng sợ đến cực điểm, thân thể run rẩy, cố gắng an ủi thôi miên mình.

Nhưng...

Không ích gì đâu!

Vẫn là sợ đến muốn chết!

Hô hấp của mọi người đều dồn dập run rẩy, hai đầu gối đánh vào nhau.

Đột nhiên.

Thân thể Vinh Hằng cứng đờ.

Triệu Doanh phát hiện hắn không đúng, vội vàng hỏi, "Hằng Hằng, làm sao vậy?"

Giọng nói của Vinh Hằng run rẩy:

"Doanh Doanh, tôi, tôi cảm thấy không tốt, giống như có người đứng phía sau tôi."

Dứt lời.

Trương Đào lập tức mở miệng phản bác, "Cái gì có người đứng ở phía sau cậu? Vinh Hằng, lúc này cậu cũng không cần nói bậy bạ dọa người có được hay không, rõ ràng tôi đang ở đối diện cậu, tại sao tôi không nhìn thấy? Tôi..."

Thanh âm đột nhiên dừng lại.

Bởi vì Trương Đào bỗng nhiên phát hiện hắn không biết từ lúc nào từ vị trí mặt đối mặt với Vinh Hằng, biến thành sóng vai cùng Vinh Hằng...

Hiện tại bốn người bọn họ toàn bộ đứng song song với nhau, đưa lưng về phía...

Không khí đông cứng.

"Lộp bộp"

Mọi người cứng ngắc tại chỗ, đồng loạt bắt đầu run cầm cập, thần kinh sụp đổ đến cực điểm.

Không ai dám quay đầu lại.

Chỉ sợ quay đầu lại liền nhìn thấy hình ảnh đáng sợ gì đó.

Cuối cùng Triệu Doanh lấy hết dũng khí, thanh âm phát run mở miệng, "Vị huynh đệ phía sau này, có thể thương lượng một chút hay không? Anh nếu là con người, vậy thì lên tiếng, còn nếu không, không phải là... con người, thì… thì im lặng là vàng, được chứ?"

......

Im lặng, không có câu trả lời.

Bầu không khí lại lạnh lẽo, hai chân mọi người run rẩy như cánh quạt quay.

"Ối làng nước ơi! Tôi không thể chịu đựng được!"

Trương Đào đứng bên cạnh Vinh Hằng, rốt cục sụp đổ kêu to, rốt cục bất chấp hình tượng nam nhân, vừa kêu vừa vung tay, lảo đảo muốn chạy trốn.

Bởi vì mắt không dám mở, cực độ sợ hãi làm cho ngũ quan chết lặng, bàn tay bắt được cái gì cũng không rõ.

Chỉ có mấy người còn lại hoảng hốt nhìn thấy trong tay Trương Đào chợt lóe lên... Tóc.

Mấy người khó thở, adrenaline tăng nhanh.

Sau lưng vang lên thanh âm sâu thẳm lại lạnh lùng túc sát, "Chúng mày trả đầu cho tao..."

"Ầm!"

Mấy người Triệu doanh rốt cuộc kiên trì không được, cùng nhau sợ tới mức hai mắt trắng rã, hôn mê bất tỉnh.

"..."

Tần Cận Uyên mặt không chút thay đổi nhìn mấy người trên mặt đất, ánh mắt trống rỗng lúc sáng lúc tối.

Nến long phụng thiêu đốt, ánh nến nhẹ nhàng lay động.