Chương 2

Tối hôm qua, sau khi Bạch Trạm mộng tỉnh lại, ngoại trừ cảm thấy giấc mộng này có chút quá chân thật ra, cũng không coi trọng nó.

Bởi vì hắn cảm thấy cốt truyện trong mộng thật sự quá hoang đường, hắn làm sao có thể làm ra những chuyện ngu xuẩn đến cực điểm kia.

Tạm thời không nói đến vấn đề thân phận của hắn bị cướp.

Hắn vì đam mê mà cúi đầu, chuyện hắn tiếp nhận Tiền Vũ bao dưỡng tuyệt đối không có khả năng xảy ra.

Hắn chạy giới giải trí phát triển căn bản không liên quan đến đam mê gì, chẳng qua là cảm thấy làm minh tinh so với người bình thường mà nói kiếm tiền tương đối nhanh, tương đối nhiều, hắn lại có ưu thế ngoại hình nên không muốn lãng phí vô ích.

Bán mông theo đuổi đam mê? Đầu óc hắn bị nước vào mới làm như vậy.

Nếu như không thể làm minh tinh, cùng lắm thì chuyển nghề tìm một công việc bình thường mà làm, hắn cũng không có ý nghĩ nhất định phải trở thành đại minh tinh.

Về phần vì ham phú quý, liền cao hứng phấn chấn điên cuồng chạy về hào môn.

Điều này thậm chí còn không phù hợp với logic hành vi của hắn.

Nếu hắn thật sự ham phú quý, tại sao còn cự tuyệt bao dưỡng của Tiền Vũ? Nói không ngoa chứ, khuôn mặt này của hắn, tùy tiện tìm một kim chủ ăn ngon uống say hoàn toàn không phải là vấn đề khó.

Cho nên hắn cần gì phải ủy khuất mình trở về Chu gia bị mọi người ghét bỏ, còn mạo hiểm tính mạng làm túi máu cho người ta?

Tuy rằng truyền một chút máu đích xác sẽ không chết người, nhưng Chu Dụ Khanh đã nằm viện, vậy hiển nhiên không phải chỉ cần truyền một chút máu đơn giản như vậy là xong a!

Hắn rất tiếc mạng, có điên mới đi chết.

Lố bịch.

Giấc mơ này thật lố bịch.

Với tính cách của hắn căn bản không có khả năng làm ra những chuyện não tàn như trong mộng.

Nhưng trong mộng, hôm nay hắn biết vai diễn của mình lại bị lấy đi, rốt cục chịu không nổi hiện thực chèn ép cúi đầu, cam chịu hạ mình tiếp nhận Tiền Vũ bao dưỡng.

Hôm nay hắn ra ngoài đường, nhìn thấy cảnh đường phố, vị trí quán cà phê ngồi, còn có lời Lưu Thanh Minh nói...

Tất cả mọi thứ, tất cả đều giống hệt trong giấc mơ.

Cho dù hắn có cảm thấy hoang đường hơn nữa, cũng không dám phủ định hiện tại ác mộng tựa hồ trở thành sự thật.

Có điều vừa nghĩ đến nội dung kịch bản hoang đường trong mộng, gia đình ruột thịt vạn phần ghét bỏ mình, sắp phải đối mặt với vận mệnh ngu xuẩn…

Bạch Trạm cảm thấy…

Hắn phải đấu tranh.

Vừa rồi hắn từ chối người đại diện, xem ra vận mệnh của hắn hẳn là có thể thay đổi.

Vì vậy, câu hỏi đầu tiên bây giờ là làm thế nào để giải quyết vấn đề hợp đồng công ty.

Tiền Vũ không phải là phế vật, lại ở trên hợp đồng động tay động chân, hắn ngay cả diễn viên tuyến 18 cũng không phải, thế nhưng tiền phạt hợp đồng lại cao thủng trời không khác gì đại minh tinh, đồ lừa đảo Tiền Vũ, hắn nhất định phải tìm cơ hội hung hăng đập chết tên khốn kiếp này.

Cuộc sống kỳ lạ trong giấc mơ, tuyệt đối không được phép xảy ra.

Bạch Trạm duy trì vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.

Ngay khi hắn nảy sinh ý tưởng này.

Bạch Trạm dừng bước, điện thoại di động trong túi rung lên một chút.

Hắn không nghĩ nhiều.

Trực tiếp lấy điện thoại di động ra chuẩn bị xem xét, tiện tay mở ra, sau đó một dòng chữ máu chảy đầm đìa chiếm cứ màn hình điện thoại di động của hắn.

Nền đen, phông chữ màu đỏ:

— Cậu tin rằng có ma trên đời không?

Bạch Trạm:...

Điện thoại di động, tao tốn tiền mua mày về không phải để mày nhát ma tao!

Bình thường một chút, đừng làm tao sợ.