Quán cà phê.
Sau hơn nửa giờ nói chuyện.
Bạch Trạm nhìn người đại diện nói nhảm nửa ngày trước mặt mới nói rõ trọng điểm, thở dài một hơi, giúp đối phương tổng kết:
“...... Cho nên nói, trọng điểm chính là, vai diễn của tôi lại bị tên khốn kiếp Tiền Vũ kia cướp phải không?"
"A Trạm, thực xin lỗi, đều do Lưu ca lúc trước cao hứng quá mức, cho rằng công ty coi trọng cậu, không nghĩ tới lại là hố cậu. Tiền thiếu hắn bảo tôi nói cho cậu, cậu một ngày không lên giường của hắn, hắn liền để cho cậu một ngày không thể xuất đầu..."
Lưu Thanh Minh ngữ khí áy náy, tâm tình cũng rất buồn bực.
Bạch Trạm tuy rằng chỉ là một trong những nghệ sĩ dưới tay hắn, nhưng là đối tượng hắn luôn coi trọng nhất, bởi vì tướng mạo của Bạch Trạm, cho dù là đặt ở trong giới giải trí tuấn nam mỹ nữ xếp thành đống, cũng là số một số hai, thuộc loại người trời sinh dựa vào mặt ăn cơm.
Lúc trước công ty bảo hắn ký với Bạch Trạm với đãi ngộ cao nhất, hắn còn tưởng rằng công ty muốn tập trung bồi dưỡng Bạch Trạm, hắn cũng sẽ phát đạt theo, cao hứng rất lâu.
Kết quả sau này hắn mới biết được, đây đều là mánh khóe của Thái tử gia trong công ty bọn họ, chính là lợi dụng hợp đồng trói Bạch Trạm vào công ty, thuận tiện cho vị hoa Thái tử gia kia quy tắc ngầm với mỹ nhân.
Chiêu này thật sự đơn giản nhưng lại hiệu quả nhất, trong giới giải trí có không ít tuấn nam mỹ nữ không có hậu trường, không thể không vì tiền đồ mà nén giận.
Nhưng mà Bạch Trạm là người tính tình mãnh liệt, chính là không tiếp chiêu này.
Thế cho nên giằng co đến bây giờ, ký hợp đồng ba năm, Bạch Trạm với ngoại hình xuất sắc vẫn long đong như cũ, phàm là lấy được một nhân vật hơi tốt một chút, lập tức sẽ bị Tiền thiếu cướp đi, không có chút cơ hội xoay người.
"A Trạm, nếu không... cậu liền cúi đầu, coi như bị chó cắn một cái, đại đa số mọi người trong giới đều như vậy mà. Nhìn thái độ Tiền thiếu, sợ là sẽ không dễ dàng buông tha."
"Tiếp tục như thế này không tốt cho cậu. Tiền thiếu không phải là người dễ chọc, không bằng hảo tụ hảo tán, vạn nhất thật sự chọc giận người ta, người chịu thiệt vẫn là cậu..."
Lưu Thanh Minh có chút thở dài.
Kỳ thật hắn cũng rất không quen với những chuyện này trong giới, nhưng thực tế như thế, có biện pháp gì?
Hắn và Bạch Trạm đều là tiểu nhân vật không có bối cảnh gì, Tiền Vũ là Thái tử gia của công ty bọn họ, trong tay nắm hợp đồng bá vương của bọn họ, hai tiểu nhân vật bọn họ căn bản không dậy nổi sóng gió gì, chọc giận đối phương không khác gì tự tìm đường chết.
Đã giằng co lâu như vậy, Bạch Trạm tuyệt đối sẽ không dễ dàng cúi đầu, nhất là tối hôm qua hắn đã có một giấc mộng đáng sợ.
Dựa theo hình ảnh trong mộng, đáp ứng Tiền Vũ bao dưỡng, chính là hắn đã mở ra cơn ác mộng!
"Anh Thanh Minh, không cần khuyên, chuyện này tôi sẽ không đáp ứng. Tiền phạt vi phạm hợp đồng tôi sẽ tìm cách giải quyết, những năm này cảm ơn anh chăm sóc tôi, tôi hơi khó chịu, về nhà nghỉ ngơi trước."
Không muốn nói thêm.
Bạch Trạm đứng dậy rời đi, vẻ mặt lạnh nhạt.
Nhưng trên thực tế...
Hắn hiện tại nội tâm một chút cũng không bình tĩnh nổi, dùng sóng to gió lớn để hình dung cũng không quá đáng.
Nó là sự thật!
Cơn ác mộng của hắn đêm qua là sự thật!
Nhớ tới nội dung cơn ác mộng tối hôm qua, Bạch Trạm cũng có chút miễn cưỡng.
Bình thường hắn ngủ kỳ thật cũng không mơ, chất lượng giấc ngủ phi thường tốt, nhưng tối hôm qua hắn lại mơ, nội dung trong mộng đối với hắn mà nói cực kỳ không thân thiện.
Bởi vì hắn mơ thấy rằng thế giới của mình dường như là một cuốn tiểu thuyết.
Mà hắn, không phải nhân vật chính trong sách, cũng không phải vai phụ quan trọng gì, chỉ là công cụ hình người cho nhân vật chính, tặng tài nguyên, triệu hồi lão công, nhảy nhót không quá mười chương!
Theo nội dung của cuốn sách.
Hắn vốn nên là thiếu gia nhà giàu, nhưng bởi vì thầy bói nói hắn trời sinh khắc phụ khắc mẫu, cha mẹ có tiền mê tín lại nhẫn tâm, liền đổi hắn với một đứa nhỏ khác trong phòng sinh.
Vì thế, hắn vốn ngậm thìa vàng sinh ra, biến thành hài tử nhà nghèo bình thường.
Mà đứa nhỏ bình thường kia, cũng chính là nhân vật chính Chu Dụ Khanh, thì đạt được thân phận của hắn, biến thành thiếu gia hào môn được ngàn vạn sủng ái.
Chờ cho đến khi hắn lớn lên.
Khi bước chân vào làng giải trí, hắn lại bị kim chủ nhớ thương vì ngoại hình xuất sắc, bởi vì hắn không muốn bán đứng mình mà bị chèn ép trong ba năm.
Trong ba năm tất cả vai diễn tốt của hắn đều bị kim chủ đẩy đi, mà sau khi những tài nguyên này bị đẩy đi, kim chủ liền thuận tay đưa cho bạn tốt của mình, cũng chính là nhân vật chính Chu Dụ Khanh, âm sai dương sai nâng Chu Dụ Khanh thành ngôi sao nổi tiếng.
Sau đó, bởi vì không thể chịu đựng được áp lực, bị đánh bại bởi sự tàn bạo của thực tế, để nuôi dưỡng giấc mơ giới giải trí, hắn đã chấp nhận sự bao nuôi của kim chủ.
Kết quả chờ hắn thật vất vả mới nổi tiếng trong giới giải trí, ba mẹ có tiền lại tìm tới.
Hai người đến tìm hắn, đương nhiên không phải bởi vì thân tình hay áy náy, mà là vì trị bệnh truyền máu cho Chu Dụ Khanh đang sinh bệnh, bởi vì hắn cùng nhân vật chính đều có nhóm máu đặc thù. (Baidu Bách khoa toàn cầu: nhóm máu thông thường thỉnh thoảng đột biến)
Hắn bởi vì "ham" hào môn phú quý, rất sảng khoái cao hứng phấn chấn đi theo bọn họ trở về.
Có điều gia đình ruột thịt đối với hắn cũng không có tình cảm gì, hơn nữa hắn còn có lịch sử đen tối bị người bao dưỡng, cho nên sau khi trở về căn bản không có người đến gặp hắn.
Cha nói với hắn: "Dụ Khanh là người thừa kế chúng ta tỉ mỉ bồi dưỡng, tuyệt đối không thể dao động địa vị của Dụ Khanh, cho nên chúng ta chỉ có thể ủy khuất con."
Mẹ nói với hắn: "Con mặc dù không biết gì, nhưng cha mẹ sẽ không ghét con, Dụ Khanh đã thay con xây dựng công ty gia đình, con có thể trực tiếp tận hưởng những ngày phú quý. Cho nên, con liền truyền chút máu cho Dụ Khanh cứu mạng hắn đi, làm người phải có lòng biết ơn, con biết không?"
Chị sinh đôi càng coi hắn là sỉ nhục, bởi vì chị em bọn họ trông rất giống nhau, lịch sử đen tối của hắn làm cho chị gái cảm thấy mình cũng bị sỉ nhục theo.
Người nhà thân cận nhất đều đối xử với hắn bằng thái độ này, những người khác trong hào môn tự nhiên càng thêm xem thường hắn.
Tác dụng duy nhất của hắn, chính là một cái túi máu cho nhân vật chính kéo dài mạng sống.
Đối mặt với tình cảnh như vậy, hắn tự nhiên không cam lòng, liền sinh ra oán khí.
Có điều bởi vì kiến thức của hắn có hạn, năng lực có hạn, lại ở địa bàn của người khác, cũng không làm được chuyện xấu gì. Vì thế dưới cơn nghẹn khuất, hắn nhất thời nóng não chạy lên mạng học chiêu hồn, trông cậy vào mê tín dị đoan phong kiến, âm thầm chọc chọc hình nhân giải trí trút giận.
Kết quả ai biết đây lại là một thế giới linh dị, thật sự chiêu ra Lệ quỷ, bị Lệ Quỷ gϊếŧ chết ngay tại chỗ.
Ai da…. Hết cứu.
Mà Chu Dụ Khanh lại lần thứ hai âm sai dương sai được Lệ quỷ thích, chính thức bắt đầu kịch bản trong sách, mở ra tình yêu ngọt ngào ngọt ngào của người quỷ!
Mọi người đối với cái chết của hắn cũng không có đồng tình cùng tiếc hận, tất cả đều khinh thường bỏ đá xuống giếng.
Ở trong mắt mọi người, hắn rơi vào loại kết cục này đều là bởi vì hắn tự ái, bất an, còn tâm địa ác độc mới có thể tự làm tự chịu!