Thành thật mà nói, trong mắt anh, tiền bạc và nhà không hề thu hút bằng một bữa ăn lớn.
Cho nên, sắc mặt Lục Nhiên Khôi bình tĩnh như nước, vẫn giữ yêu cầu cũ: "Tôi nhận tấm lòng của anh Duệ rồi, nhưng tôi thật sự không cần, chỉ cần cậu có thể đồng ý với yêu cầu này là được."
Sức khỏe của cậu phải tốt, đừng thêm phiền phức cho tôi thì đã là đối tốt với tôi rồi!
Thấy anh vẫn không chịu tỉnh ngộ, năm ngón tay của Vân Duệ siết chặt dưới lớp chăn, giọng điệu cứng đờ và cáu kỉnh: "Bỏ lỡ cơ hội rồi sẽ không còn cơ hội như vậy nữa đâu, đừng hối hận."
Lục Nhiên Khôi lắc đầu nói sẽ không hối hận, thừa nước đυ.c thả câu: "Không chỉ bia, mà cả những thứ lạnh, kí©h thí©ɧ đều phải ăn ít lại, quá hại dạ dày."
Nhưng nếu đổi một người khác đến, Vân Duệ sẽ mất kiên nhẫn hỏi lại liên quan gì tới cậu. Nhưng người đưa ra yêu cầu này lại là Lục Nhiên Khôi, còn là do cậu đích thân trao quyền cho anh.
Cho nên, cậu ấm nhất chỉ có thể miễn cưỡng nói "Biết rồi" sau đó cúi đầu tiếp tục ăn cháo, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, hiển nhiên là không vui lắm.
Nhưng ít nhiều gì thì cậu cũng đã đồng ý, Lục Nhiên Khôi biết nam chính nói được làm được, nên cũng yên tâm, không còn lo lắng về các vấn đề dạ dày nữa.
Khi Vân Duệ ăn xong bát cháo, Lục Nhiên Khôi cũng không ở lại lâu, bởi vì nam chính trước giờ không hề muốn ở chung phòng với bia đỡ đạn, hoặc là nói cậu không muốn ở cùng phòng với bất kỳ ai trong một thời gian dài.
Vì vậy, anh lịch sự rời đi sau khi thu dọn đồ, chừa lại đủ không gian cá nhân cho Vân Duệ.
Sau tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, tiếng bước chân dần biến mất.
Khi phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh, Vân Duệ quay đầu nhìn cửa, mặt biến sắc.
Hồi lâu, cậu mới nhắm mắt lại, đôi mi phủ xuống khuôn mặt nhợt nhạt của cậu.
Khẽ khịt mũi.
... Thật biết giả vờ.
Trên đường trở về trường, Lục Nhiên Khôi đi tàu điện ngầm và trò chuyện với 002 trong đầu.
002 luôn cảm thấy có chỗ kỳ lạ: “Ký chủ ký chủ, thái độ của nam chính hình như không đúng.”
Nhân vật nam chính không phải là không kiêng nể gì với bia đỡ đạn sao? Hôm nay nói chuyện rất dễ chịu, nói mặt trời mọc ở phía tây cũng không quá.
Lục Nhiên Khôi túm lấy tay vịn tàu điện ngầm, thân hình mảnh khảnh khẽ lắc lư theo tàu điện, trầm ngâm: “Trong cốt truyện gốc, bia đỡ đạn có thể gọi nam chính là "Cậu Duệ" sao?”
“Không có, tôi cũng tò mò về điều đó.” 002 bối rối: “Từ đầu đến cuối, thân phận của cậu chỉ có thể gọi là "Cậu Vân", xưng hô này chưa bao giờ thay đổi.”
Lục Nhiên Khôi cũng khó hiểu, anh chỉ là nịnh nọt Vân Duệ theo người khác thôi, theo lý mà nói, thái độ của cậu ấm đối với anh cũng không nên có gì thay đổi mới đúng chứ.
Một người một hệ thống nghiên cứu nửa ngày mà không có kết quả gì, cuối cùng Lục Nhiên Khôi mới đoán: “Có lẽ là tai họa do viêm dạ dày ruột cấp tính này gây ra.”
“Tôi đã cứu Vân Duệ một lần, nói thế nào, tôi cũng có thể coi là ân nhân cứu mạng của Vân Duệ, cho nên cho dù Vân Duệ có ghét tôi đến mức nào đi chăng nữa, cũng không còn không kiêng nể gì như trước.”
Nhưng viêm dạ dày ruột cấp tính là điều không thể tránh khỏi, ồ, cũng không phải là không thể tránh khỏi, Lục Khai Nhiên bực bội thở dài: “Nếu biết sớm sẽ không khuyên Vân Duệ uống ít đi rồi, không có tâm lý nổi loạn thì có lẽ nam chính sẽ không uống nhiều như vậy đâu.”
002: “...” Thật vậy, nam chính sẽ giận dỗi ký chủ, còn nói không nói, có chút trẻ con.
Nó lại xem số liệu của các hạng mục: “Nhưng ký chủ, điểm số nhân vật của cậu vẫn đầy, tất cả dữ liệu đều bình thường, chuyến đi khu nghỉ dưỡng mùa hè lần này sẽ không ảnh hưởng nhiều đến cốt truyện.”
Cho dù bia đỡ đạn thay đổi xưng hô với nam chính thì chắc cũng sẽ không có vấn đề gì... Đâu?