Vân Duệ nằm trên giường bệnh được truyền dịch vào tĩnh mạch, cơn đau cuối cùng cũng giảm bớt, cậu chìm vào giấc ngủ sâu, kiệt sức, mấy cậu ấm khác không giúp gì được nên bị đuổi ra khỏi phòng bệnh. Chỉ còn lại Tô Triển và Lục Nhiên Khôi chăm chú lắng nghe lời dặn của bác sĩ.
Tô Triển lúc này đã hoàn toàn tỉnh rượu, vừa mới gọi điện điều động nguồn lực y tế xong, nghe đến đây, trong lòng cảm thấy phức tạp khó tả vì cậu ta biết chính xác đây là công lao của ai.
Nếu như Lục Nhiên Khôi không kịp thời phát hiện, tất cả bạn nối khố có mặt ở đây đều phải gánh trách nhiệm. Nghiêm khắc mà nói, tất cả họ đều nợ Lục Nhiên Khôi một ân huệ, bao gồm cả Vân Duệ.
Vì vậy sau khi bác sĩ rời đi, cậu ta mới quay đầu nhìn Lục Nhiên Khôi, ánh mắt dừng lại ở miếng băng trên lòng bàn tay anh, rồi làm như bị bỏng, đẩy nó ra xa, dùng giọng điệu mất tự nhiên nói: "Hôm nay... Cảm ơn anh."
Lục Nhiên Khôi biết Tô Triển cảm thấy khó xử, vì thế không hề để ý mà ôn hòa cười: "Đây là việc tôi nên làm, cậu Vân không sao là được."
Thấy anh không có đòi nhận công lao, độ thiện cảm của Tô Triển đối với Lục Nhiên Khôi hiếm hoi tăng thêm hai điểm, không kìm được hỏi: "Làm sao anh phát hiện ra được?"
Lúc này đã là hai ba giờ đêm, theo lý mà nói thì đây là thời điểm một người ngủ say nhất, hai lều cách xa nhau, Lục Nhiên Khôi không có lý do gì đột nhiên xuất hiện bên ngoài lều của Vân Duệ được.
Đối mặt với câu hỏi của Tô Triển, Lục Nhiên Khôi nhẹ nhàng lướt qua, bình tĩnh nói: "Chỉ là tình cờ đi vệ sinh thôi."
Nhưng Tô Triển không tin, bởi vì nhà vệ sinh ở hướng ngược lại, nếu Lục Nhiên Khôi có thể tới được lều Vân Duệ, nhất định có mục đích rõ ràng.
Anh không nói, Tô Triển sẽ bắt đầu tự mình suy nghĩ.
Dưới mắt của Lục Nhiên Khôi thâm đen rõ ràng, rõ ràng là không ngủ ngon. Nhớ đến khi nướng thịt anh luôn khuyên Vân Duệ uống ít rượu, trong đầu Tô Triển đột nhiên nảy ra một ý tưởng ngớ ngẩn…
Chẳng lẽ tên này lo Vân Duệ đau bụng nên cả đêm không ngủ, canh giữ trong lều bên cạnh?
Tuy nghe có vẻ quá phi lý nhưng nếu là Lục Nhiên Khôi thì lại hợp tình hợp lý một cách kỳ lạ.
Nhìn góc nghiêng của thanh niên ngày càng điềm tĩnh và dịu dàng hơn dưới ánh đèn sợi đốt của bệnh viện, Tô Triển cảm thấy vô cùng kính nể.
Mặc dù cậu ta biết Lục Nhiên Khôi lụy Vân Duệ cực kỳ, nhưng không ngờ anh lại có thể lụy cậu đến mức này.
Nếu không biết bản chất thật sự hư vinh trục lợi ẩn dưới bề ngoài của anh, Tô Triển gần như đã tin rằng Lục Nhiên Khôi thực sự yêu Vân Duệ.
Nhưng đáng tiếc, dã tâm của đối phương đã bị bọn họ phát hiện từ lâu, cho dù lụy đến cuối cùng cũng chẳng được gì.
Nhưng xét đến việc anh từng cố gắng đến thế, Tô Triển có thể trả phí tổn thương tinh thần nhiều hơn một chút.
Tô Triển lắc đầu, kiếm cớ chợp mắt một lát rồi chuồn đi, để lại Lục Nhiên Khôi một mình chăm sóc cậu ấm.
Một đêm bất ổn trôi qua, cuối cùng bình minh cũng ló dạng.
Trong lúc ý thức Vân Duệ mơ hồ, dường như có một cảm giác ấm áp xoa dịu giữa lông mày của cậu, làn da nơi tiếp xúc có cảm giác hơi ngứa.
Lông mi của cậu khẽ run lên, cuối cùng cậu cũng mở mắt ra.
Thứ hiện ra trong tầm mắt là một thân hình cao lớn, lưng thẳng tắp.
Tầm nhìn dần dần trở nên rõ ràng, hóa ra chính là Lục Nhiên Khôi đang ngồi ở mép giường nhắm mắt ngủ gật, sắc mặt trắng bệch, nhưng khóe mắt hơi đỏ lên, lộ ra chút sự mệt mỏi.
Vân Duệ phát ra âm thanh rất nhỏ, nhưng anh lập tức phát hiện ra, đôi mắt đào hoa đó còn chưa mở ra, ý cười quen thuộc đã hiện lên trên khóe mắt: "Cậu Vân tỉnh rồi à, cậu cảm thấy thế nào?"
Ký ức ùa về, những sự việc đêm qua lần lượt hiện lên trong đầu.