Nhiệt độ của bia vừa lấy ra khỏi tủ lạnh cực thấp, thân chai phủ một lớp sương vừa ngưng tụ lại.
Sau khi thưởng thức xong món thịt nướng, mấy cậu ấm cùng cụng ly, vừa ngẩng đầu lên, mỗi người đã uống hết nửa chai.
Lục Nhiên Khôi nhìn miệng chai có chút khí lạnh bay ra trong tay Vân Duệ, ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng khi cậu chuẩn bị uống hết chai thứ ba, anh đưa tay ra nhẹ nhàng ấn chai bia xuống.
Vân Duệ dừng lại và cuối cùng cũng ngước mắt lên, lần đầu tiên trong ngày hôm nay nghiêm túc nhìn vào mắt Lục Nhiên Khôi.
Cậu cũng không biết hôm nay bị làm sao mà khi ánh mắt nhìn Lục Nhiên Khôi luôn giống như một con chuồn chuồn lướt qua mặt nước.
"Có chuyện gì à?"
Lục Nhiên Khôi ấm áp nói: "Dạ dày cậu không tốt, bia lạnh quá, đừng uống nhiều."
Mấy người ở bên cạnh nghe xong lời này đều cảm thấy ê răng, không khỏi mỉa mai nói: "Này, anh đang muốn quản anh Duệ sao?"
"Còn chưa theo đuổi được đã bắt đầu quản người rồi, đợi đến khi theo đuổi được thì còn quá hơn nữa, tính kiểm soát mãnh liệt như vậy."
"Sao lại nói thế? Tiểu Lục cũng chỉ là có ý tốt, tôi nghĩ anh Duệ theo anh ta đi. Từ nay về sau trong nhà sẽ có một người hiền lương thục đức, tốt biết bao."
Bị bọn họ chế giễu, sắc mặt Lục Nhiên Khôi tái nhợt, nhưng anh vẫn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Vân Duệ, chờ đợi câu trả lời của cậu.
Bị bạn nối khố chọc ghẹo như thế, sắc mặt Vân Duệ chợt trở nên u ám. Cậu cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào bàn tay trên chai rượu, uể oải nói: "Buông ra."
Không muốn chạm vào anh, cậu chê bẩn.
Nghe được sát ý trong lời nói của cậu, sắc mặt Lục Nhiên Khôi càng tái nhợt, vô thức buông tay ra.
Nhưng Vân Duệ lại chê chai rượu bẩn nên ném chai ra sau lưng và lấy một chai mới mở nắp.
Dường như không nói gì, nhưng hành động của cậu đầy sự ghê tởm.
Làm xong tất cả những chuyện này, cuối cùng Vân Duệ cũng nhìn thẳng vào Lục Nhiên Khôi, nhếch môi cười lạnh, mỉa mai nói: "Anh là cái thứ gì, có thể quản tôi sao?"
Lục Nhiên Khôi: Đứa em trai xấu xa này, thật khó để không nghi ngờ nữ chính rốt cuộc là thích cậu ở điểm nào.
Bị một loạt lời này khϊếp sợ, ánh mắt Lục Nhiên Khôi tối sầm, tổn thương cũng không bất ngờ lắm, dù sao thì anh cũng đã quá hiểu tính tình xấu xa của cậu ấm từ lâu, anh vội vàng lấy lại tinh thần: "Đương nhiên là tôi không thể quản được, nhưng…"
Suy nghĩ một lát, giọng nói của anh trở nên nhẹ nhàng hơn: "Sức khỏe là của bản thân thân cậu, đừng tự làm tổn thương chính mình."
"Nếu cậu Vân thực sự muốn uống, tôi sẽ lấy chai không lạnh cho cậu, được không?"
Vân Duệ bị đôi mắt hoa đào đó mê hoặc, suýt đã đồng ý, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đang xem kịch của Tô Triển, cậu đột nhiên tỉnh táo lại, cảm thấy hoảng hốt đến nỗi chính mình cũng không phát hiện ra, cậu lạnh lùng nói: "Quản bản thân anh cho tốt đi!"
Thấy tâm lý chống đối của cậu nghiêm trọng, Nhiên Khôi thở dài, không khuyên cậu nữa, chỉ lo lắng trong lòng: “Nếu cậu ấy nhất quyết uống nhiều bia lạnh như vậy, nửa đêm thật sự sẽ không đau bụng chứ?]”002 nghiêm túc nói: [ Xác suất cao tới 95%.]
Lục Nhiên Khôi: “... Suỵt.”
Trong mọi cuốn tiểu thuyết ngôn tình nam chính là một chủ tịch độc đoán, bệnh dạ dày và mất ngủ gần như là những đặc điểm tiêu chuẩn của nam chính.
Bây giờ Vân Duệ còn chưa chính thức tiếp quản nhà họ Vân, chứng mất ngủ vẫn chưa xuất hiện, nhưng đã có dấu hiệu của bệnh dạ dày.
Nhiên Khôi có chút đau đầu, nhưng lại không thể cướp được rượu của Vân Duệ, trong lòng chỉ có thể dặn dò 002: “Theo dõi tình trạng thể chất của nam chính, ban đêm có chuyện thì đánh thức tôi dậy.”
002 dứt khoát đồng ý: “Vâng thưa ký chủ!”
Thế nên Lục Nhiên Khôi không nói thêm nữa, chỉ ngồi sang một bên im lặng nhìn mấy người họ rồi đưa thêm thịt nướng cho Vân Duệ, hy vọng đối phương ăn nhiều thịt thì sẽ uống ít lại.