Ngụy Tuần chán nản ngước lên từ trong đống ống thép, cậu ta vốn muốn nhận được sự an ủi thông cảm của người khác, khi nhìn thấy lều của Vân Duệ, cậu ta trợn mắt lên làm như không thể tin nổi: "Anh Duệ, sao anh còn giấu món nghề này thế?"
Vân Duệ đứng nhàn nhã bên cạnh chiếc lều xinh đẹp và tinh xảo, nhìn những người khác làm việc như người giám sát. Mọi người có mặt ở đây đều có chút nhếch nhác, chỉ có cậu là người duy nhất sạch sẽ như cũ, nhàn nhã như đang đi dạo trong vườn.
Nghe được câu hỏi này, cậu ấm chưa kịp trả lời thì Tô Triển đã phát hiện ra gì đó: "Lều của cậu... Là nhờ Lục Nhiên Khôi dựng lên phải không?"
Cách lều của Vân Duệ không xa, có một cái lều như đồi núi y hệt nằm ở đó, rõ ràng là của Lục Nhiên Khôi.
Khả năng thực hành của Lục Nhiên Khôi cao hơn nhóm cậu ấm này mấy trăm lần, anh có thể dễ dàng dựng hai chiếc lều, bây giờ đã đi dựng bếp nướng rồi.
Thẩm Trì lau mồ hôi, bôi mặt thành mèo mướp, buồn bã nói: "Cậu nhờ trợ giúp từ bên ngoài!" Chơi xấu quá!
Nhận thấy ánh mắt chỉ trích của người khác, Vân Duệ đột nhiên cảm thấy dễ chịu. Cậu khoanh tay trước ngực, nhướng nửa lông mày, cười như không cười nói: "Nhờ sự trợ giúp từ bên ngoài thì có gì sai? Có bản lĩnh thì các cậu cũng nhờ một người đi."
Ngụy Tuần đảo mắt, nịnh nọt nói: "Tiểu Lục, có thể tới giúp tôi một tay không?"
Cậu ta lên tiếng trước, hai người còn lại cũng bày ra ánh mắt khát khao.
Dù sao giúp một cũng là giúp, giúp hai cũng là giúp, Lục Nhiên Khôi đồng ý, Vân Duệ lại từ chối: "Nghĩ gì thế? Đây là tôi sự trợ giúp bên ngoài của tôi nhờ, sao có thể đưa cho mấy cậu được? Tự dựng đi!"
Rõ ràng là cậu muốn chỉnh đốn đám bạn xấu này, mặt mày vênh váo, hiếm hoi lộ ra vài phần tinh thần sinh viên.
Vân Duệ không đồng ý, Lục Nhiên Khôi làm người theo đuổi đương nhiên sẽ không trái lời cậu, cong mắt xin lỗi, tiếp tục cúi đầu lắp bếp nướng.
Nhìn thấy anh thuận theo cậu vô điều kiện, tâm trạng cậu ấm càng tốt hơn.
Ngụy Tuần và những người khác cắn khăn tay: Kể cả dựng lều cũng phải chiếm một mình, thật quá đáng!
Cuối cùng, người phụ trách đã xuất hiện và giúp những cậu ấm này dọn dẹp đống lộn xộn.
Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ cũng đã đến giờ ăn tối. Thịt và gia vị vừa mới chuẩn bị được mang ra bãi cỏ để họ thoải mái nướng.
Tuy Lục Nhiên Khôi dựng lều và bếp nướng rất giỏi nhưng lại không biết gì về nấu nướng, ngược lại Vân Duệ chậm rãi xắn tay áo lên, thể hiện kỹ năng nướng thịt của mình trước mặt mấy người họ.
Cánh gà vàng óng được phết mật ong, dầu nhỏ xuống than hồng, thịt càng thêm đậm đà, thơm lừng, dễ dàng khơi dậy cơn thèm ăn trong bụng mọi người.
Ngụy Tuần hoàn toàn bị ấn tượng trước kỹ thuật cao siêu của anh Duệ, cậu ta ôm đùi Vân Duệ, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt: "Anh Duệ! Chỉ cần anh bằng lòng cho tôi ăn thêm hai xiên, anh sẽ là anh ruột của tôi!"
Vân Duệ chán ghét đá cậu ta ra: "Tôi không có người em ngu ngốc như cậu."
Lục Nhiên Khôi cũng may mắn được nếm thử món ăn của cậu ấm, lập tức ngạc nhiên: [Món nướng mà nam chính làm ngon quá!]
002 Lật kịch bản: [ Nam chính rất giỏi nấu nướng, sau khi hẹn hò với nữ chính thường xuyên nấu ăn cho nữ chính, đều là một tình tiết ngọt ngào…]
Lục Nhiên Khôi thừa nhận, là một người mê ăn uống, đã có một giây anh thực sự rất ghen tị với nữ chính.
Tất nhiên, khi nghĩ đến tính tình thất thường của Vân Duệ, anh lập tức không còn ghen tị với cô ta nữa, anh chỉ cảm thấy việc có thể nếm được những món ăn ngon có lẽ có thể coi là sự bù đắp thiệt hại cho tinh thần của nữ chính.
Sau khi nướng vài xiên, Vân Duệ trở nên mất kiên nhẫn, cậu lau tay rồi rời đi, giao vỉ nướng cho nhân viên phục vụ.
Nướng thịt đương nhiên là phải kèm với bia mới thú vị. Thẩm Trì đã dặn dò bọn họ, mấy thùng bia lạnh nhanh chóng được đưa đến bên cạnh.