Tiêu Quân Vũ lướt ngón trỏ vài lần, ấn vào góc phải của điện thoại, tìm mục chia sẻ rồi ấn gửi đi, sau khi nghe thấy âm thanh từ điện thoại của mình thì mới trả điện thoại lại cho Yên Tử.
“Cậu có ý thức của người nghệ sĩ không!” Yên Tử trầm giọng gào lên.
Tiêu Quân Vũ: “Có chứ.”
Yên Tử: Không thể nói tiếp với cha nội này nữa rồi!
“Cậu nghĩ đoạn video kia không đáng lo ngại à?”
Tiêu Quân Vũ: “Hửm?”
Yên Tử: “Chịu cậu luôn! Cậu cũng không phải không biết các cư dân mạng đều là kiểu thích phóng đại!”
Yên Tử: “Công ty đã bắt đầu kéo các hot search xuống rồi, phiền cậu có chút ý thức của người nghệ sĩ, ok?”
Tiêu Quân Vũ: “Được thôi.”
Yên Tử: “......”
Đúng 6 giờ chiều,
Sau khi qua 2 trạm tàu điện ngầm, Bạch Lạc đi bộ thêm 10 phút liền đi đến một con đường sầm uất, đây là quán bar nổi tiếng nhất Hải Thị.
Cậu đến rồi!
Ở kiếp trước, Bạch Lạc bị nhắm trúng khi trong quán bar và được đưa về làm thực tập sinh, chỉ vì cái gọi là bao ăn bao ở và cái gọi là hy vọng trở nên nổi tiếng, về sau có thể sẽ có rất nhiều tiền!
Cứ như thế, Bạch Lạc bị dụ làm thực sinh sinh trong ba năm!
Dựa vào giọng hát trời ban, cậu trở thành ca sĩ chính, nhưng kết quả không mấy khả quan khi lập nhóm.
Những người khác đều rời đi, cậu trả không bồi thường nổi tiền vi phạm hợp đồng nên chỉ có thể bị công ty cầm chân, cậu tập trung làm việc của mình tại công ty nhưng sau lưng lại âm thầm tập nhảy và luyện giọng.
Mãi đến 5 năm sau, công ty bị thu mua và cấp trên mới nhớ ra vẫn có người xuất sắc như cậu nên cậu lại được cho ra mắt lần nữa.
Với tư cách là một nhà soạn nhạc, bởi vì cậu không phải là tài năng trẻ mới nổi nữa nên công ty cũng không cần lăng xê cho một ca sĩ lớn tuổi như vậy, điều này cũng rất thực tế.
Nhà soạn nhạc cũng không có tiền hoặc được chia cho rất ít, gần như đều lọt hết vào hầu bao của công ty.
Cậu dựa vào các giai điệu bản thân đã tích lũy được trong 5 năm và đổi lấy 10 bài hát để có cơ hội phát hành album.
Chỉ với một album này —— Bán hết sạch!
2 năm sau, cậu lại đẩy ra thêm một album và rồi cậu liền trở thành ca sĩ thuộc top đầu.
Nhìn thấy những tấm biển xanh đỏ quen thuộc và những ánh đèn lộng lẫy từ biển hiệu, Bạch Lạc thực sự cảm thấy xúc động như thể cậu đang quay về thời điểm bắt đầu vậy.
Trong quán bar đã có người bắt đầu làm việc, thế giới này khác với thế giới trước đây.
Quán bar ở đây có phục vụ những bữa ăn đơn giản nên một số người đến đây để giải trí, không phải trong một dịp quan trọng nào đó mà chỉ đơn giản là đến để vui chơi và ăn tối rồi tiện đi quẩy luôn.
Quán bar được chia làm trận đầu và trận sau, sôi động nhất là ở trận sau cũng là vào ban đêm.
6 giờ chiều đến 10 giờ tối là trận đầu và 10 giờ tối đến 2 giờ sáng là ban đêm, tất nhiên cũng có những quán chỉ mở vào ban đêm và những quán như thế sẽ hỗn loạn hơn.
Vì tránh xảy ra tình huống xấu hổ nào đó, Bạch Lạc đã tìm hiểu một số thông tin từ trước trên mạng.
Các quán bar trải dài cả con phố nên Bạch Lạc đang lặng lẽ quan sát, muốn xem quán bar nào có nhiều người đến nhất thì đó chính là quán bar mở cửa vào trận đầu.
Bạch Lạc còn đặc biệt thay thành một chiếc áo khoác jean có đính vài sợi dây xích bằng kim loại bên ngoài áo, trông ăn chơi hơn thì đương nhiên không thể thiếu mũ lưỡi trai và khẩu trang rồi.
Bạch Lạc đi được nửa đường, nhìn thấy các quán bar được trang trí theo nhiều phong cách khác nhau, còn chưa quyết định đi quán nào thì cậu liền nhìn thấy một cây cỏ ba lá khổng lồ màu xanh lá chiếu sáng nửa bức tường cách đó không xa, trên đó còn có dòng chữ graffiti “Luckyclub” bằng tiếng Anh!
Bởi vì nickname trên wechat của Bạch Lạc là cỏ ba lá nên cậu cảm thấy có một sự kết nối không rõ với quán bar có cỏ ba lá khổng lồ này.
“Quán bar Lucky, quán bar may mắn, trông khá chuẩn mực đấy.”
Bạch Lạc bước vào.
Có lẽ là mới khai trương, đèn tuy hơi chói mắt nhưng cũng không ồn ào lắm; nhạc cũng là loại hiphop nhẹ dùng để giải tỏa mệt mỏi, không khiến người khác cảm thấy quá phấn khởi nhưng cũng không khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Đây là một quầy bar bao quanh sân khấu, có 3 quầy bar hình tròn bao quanh sân khấu. Đối diện sân khấu là những chiếc ghế sofa có thể ngồi từ 7-8 người, trước sofa còn có bàn trà, hai bên đều là quầy bar với những chiếc ghế đẩu cao một chân, đây là phân theo khu vực.
Không ngờ bên ngoài nhìn rất nhỏ nhưng bên trong lại lớn như thế, cậu ngẩng đầu lên lại nhìn thấy có thêm 2 tầng bên trên, đoán là phòng vip.
Chỗ xa nhất sân khấu là ngay đối diện quầy gọi đồ uống, gọi món ăn; quầy gọi đồ uống cũng đối diện với sân khấu, quầy gọi món cũng có những chiếc ghế đẩu cao một chân để khách ngồi.
Ngoại trừ vị trí đối diện băng ghế sofa ra, có thể nói quầy gọi món ăn là chỗ ngồi tốt nhất để nhìn sang sân khấu rồi.
Bạch Lạc sẽ không bỏ qua vị trí tốt như thế.
Người phục vụ ở quán bar nhiệt tình tiếp đón: “Anh muốn uống gì không?”