Ông chủ chưa kịp nói, Lại Tử đã bùng nổ rồi.
“Tôi nằm trên sofa ở hành lang, chỉ cần dọn dẹp qua chiếc ghế thôi, heheh……”
Ông chủ: “Cậu thông minh đấy!”
“Cậu đeo khẩu trang bịt lại mũi làm gì thế? Ai thèm nhìn khi cậu uống sữa đâu mà.” Lại Tử châm chọc.
Lúc này, Bạch Lạc mới vén khẩu trang lên, để lộ ra chiếc miệng nhỏ hồng hào vừa uống một ngụm sữa.
Vãi lều!
Đó là rượu!
Chỉ là nó trông giống như sữa thôi!
Bạch Lạc: “Anh không phải là đang nhìn lén à!”
“Trời, ai quan tâm đâu chứ ~ ~” Lại Tử bức bách nhấp một ngụm rượu theo công thức cũ của mình.
Bạch Lạc nghĩ thầm: Anh ấy không sợ sặc chết sao.
Nói không lại anh thì tôi không thể gọi quân cứu viện à?
“Lyly, chị còn không quản người yêu chị đi kìa!” Bạch Lạc hét lớn, cầu cứu từ xa.
Theo như lời của Lyly thì Bạch Lạc giống như người em trai đang ra ngoài đi làm của mình vậy, thấy cậu ấy cũng bằng tuổi em trai mình nên chị ấy càng tỏ ra muốn bảo vệ cậu. Có một người chị như vậy để dựa vào thì Bạch Lạc cũng được xem là đã tìm được cách để đối phó với Lại Tử rồi.
Tuy Lyly là phụ nữ nhưng Lại Tử lại là một người sợ vợ, quả là đáng khen ngợi.
“Cậu…… cậu cậu……” Lại Tử không nói nên lời và bị shock trước nước đi gọi quân cứu viện của Bạch Lạc.
“Anh lại bắt nạt Lạc Lạc nữa à?”
Nhìn thấy chị Ly đi vào, Lại Tử hét lên: “Oan uổng quá……”
Lúc này, khách hàng đã bắt đầu đi vào, Lại Tử bị trêu chọc vài câu rồi mọi người cũng ngừng trò chuyện và chuẩn bị đi làm việc.
Bạch Lạc lại kéo ông chủ: “Ông chủ à, em có viết một bài mới, em có thể hát trong quán được không?”
Ông chủ không lấy làm lạ, ông đã gặp rất nhiều các ca sĩ ruột cũng nói rằng muốn hát những bài hát mới, nói chung là không có vấn đề gì xảy ra là được.
Đặc biệt là những bài hát tự sáng tác, đa số các ông chủ đều thích những ca sĩ như vậy.
“Được, nhưng mỗi ngày chỉ được hát một bài thôi.”
Bạch Lạc: “Đã hiểu.”
Mỗi ngày chỉ hát có vài bài hát, nếu như bài hát sáng tác không hay thì khách hàng cũng sẽ không còn hứng thú để ở lại quán nữa.
Cũng tốt khi có thể hát một trong năm bài hát.
Bạch Lạc đưa Lại Tử và Lyly mỗi người một mảnh giấy, là các hợp âm.
“Bài mới?” Lại Tử vừa nhìn thấy tiêu đề bài hát “Cậu tự viết đấy à?”
“Chẳng lẽ lại là anh viết?” Bạch Lạc gửi anh ấy một cái liếc mắt.
“Em yêu từ khi nào vậy?” Lyly ngạc nhiên.
Bạch Lạc lặng lẽ suy nghĩ vài giây, một nửa cơ thể của Bạch Lạc cũng có thể coi là một nửa thất tình rồi.
“Mỗi bên một nửa.”
“Bài này không thể hát ở phần đầu được, để sau cùng nhé.” Lại Tử nói.
“Được!” Bạch Lạc cũng biết đây không phải là một bài hát sôi động, là một bài trữ tình, cậu chỉ muốn thử qua mà thôi.
“Bài hát cuối cùng《Chia tay vui vẻ》dành tặng cho bản thân tôi, mong mọi người thích nó.”
“Anh không thể đoán trước được kết quả của chúng ta,
Anh đoán rằng em không còn yêu nữa,
Nhưng anh lại yêu em,
Cà phê yêu thích của em,
Anh xay nó vì em.
Những lời em nói bên tai anh vào đêm đó,
Trong lòng anh nở đầy hoa,
Thời gian ngắn ngủi như thế đấy,
Thanh xuân thoáng qua thật nhanh,
Chỉ còn lại tình yêu dành cho em,
Là do anh đã đi quá xa,
Yêu em nhiều hơn một chút.
……”
Ánh đèn xanh trên sân khấu chiếu vào các ngọn tóc của Bạch Lạc, với cách kể chuyện chậm rãi, hơi thở chán nản quét qua đôi mắt của cậu và lan đến mọi ngóc ngách trong quán bar, khiến mọi người đều muốn lắng nghe câu chuyện của cậu.
Tại sao Bạch Lạc lại hát bài này? Có lẽ vì Bạch Lạc Lạc muốn hoài niệm về tình yêu của mình hoặc cũng có thể là muốn tặng nó cho bản thân?
Cậu không muốn khóc, nhưng tại sao nước mắt lại không thể ngừng rơi?
Chắc hẳn trong một âm thanh đa chiều như thế này, tâm trạng đã bị ảnh hưởng bởi thứ âm nhạc đó!
Từ khi nào cậu trở nên nhạy cảm đến thế nhỉ?
KHÔNG! Đều là do hiệu ứng âm thanh ở đây quá tốt! Người chơi nhạc cụ quá giỏi, tay trống giỏi đến mức cậu bị kẹt trong nhịp!
“Mong em vui vẻ,
Tin rằng chúng ta sẽ tìm được người tốt hơn,
Anh sẽ không có trong tương lai của em,
Chia tay vui vẻ,
Mong em vui vẻ,
Em nhất định sẽ tìm được người tốt hơn
……”
“Hmm — —” Ông chủ vẫn còn đang ngồi uống ít rượu ở bên quầy bar “Giai điệu dân gian này nghe hay nhỉ.”