Người này đang tự sát!
Cảm giác này không sảng khoái lắm!
Lọ thuốc có nhãn “thuốc ngủ” rơi trong góc phòng tắm, và cái cảm giác nặng nề của chính cậu đang nhắc nhở cậu ta.
Chàng trai chết tiệt kia không còn cho cậu con đường sống nữa!
Là do sợ bản thân cắt cổ tay chết không được nên đã mua bảo hiểm kép cho cậu sao!
Một tràn giống như mực đỏ dần dần hiện ra trước mắt.
Bạch Lạc nghĩ thầm: Cứ như thế, cậu ấy có được giải cứu không đây?
Vèo ——!
“Bạch Lạc Lạc, ghê tởm quá đi, sao có thể xứng với Tề Nhiễm!”
“Sao Bạch Lạc Lạc không đi chết đi!”
"Cũng không xem lại bản thân là loại hàng gì! Chỉ là diễn viên phụ, trong khi Tề Nhiễm là sao hạng A, nhìn thế nào cũng không xứng!”
“Đứng chung với nhau thì hot thôi, kinh tởm quá đi, sao lại có kiểu Beta như thế chứ!”
“Ông đây độc thân 100 năm cũng không muốn làm một Beta như vậy!”
“Cậu ta còn đến công ty Tề Nhiễm náo loạn nữa chứ, đúng là không biết xấu hổ mà!”
“Thân là Beta, tôi cũng cảm thấy mất mặt thay cậu ta.”
Trong nháy mắt, một loạt ký ức ùa về trong đầu Bạch Lạc, lấn át cả những suy nghĩ lúc tỉnh táo.
Cuối cùng, cậu dường như nghe được tiếng thượng đế gọi.
“Lạc Lạc!”
Tỉnh lại lần nữa, đập vào mắt là trần nhà màu trắng và túi truyền dịch.
“Lạc Lạc, cậu tỉnh rồi!” Diệp An ở bên cạnh reo lên.
Cổ tay cột một vải băng trông cũng không xấu lắm, trải qua quá trình sống chết, hiện tại Bạch Lạc cảm thấy bản thân có thể sống đã là kết quả quá tuyệt vời rồi, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên.
“Cậu còn cười được sao!” Diệp An nhìn thấy bộ dạng của Bạch Lạc hận không thể đánh cậu ta một cú “Cậu không biết tôi đã bị dọa đến sắp chết thế nào đâu!”
Bạch Lạc nhìn chàng thanh niên trước mặt: “Cậu… khụ khụ……”
“Cậu đừng nói chuyện, bác sĩ đã nói, đặt nội khí quản và rửa dạ dày có ảnh hưởng đến cổ họng, cậu còn bị đánh thuốc mê, đợi thuốc hết tác dụng vẫn phải nghỉ ngơi thêm vài ngày.”
Khi một ngụm nước mát lạnh trượt xuống cổ họng cậu, cuối cùng Bạch Lạc cũng cảm giác được bản thân đã sống lại đôi chút.
“Cậu là ai……?” Bạch Lạc liếc nhìn chàng trai xa lạ trước mặt.
“...!” Diệp An hoảng sợ, liền sờ đầu cậu: “Cắt cổ tay với uống thuốc ngủ cũng có thể ảnh hưởng đến đầu óc sao?”
Thấy mũi cậu co lại, Diệp An thật sự rất muốn khóc: “Tôi là Diệp An đây!”
“Bạch Lạc Lạc! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, giới giải trí là chỗ như thế nào, tạo scandal đừng cho là thật, cậu xem cậu của bây giờ kìa!” Diệp An thật sự vừa tức vừa sốt ruột, hận không thể vả hai bạt tay cho cậu ta tỉnh táo lại “Người cũng được thêm vào rồi! Đúng là tức chết tôi mà!”
Bạch Lạc sửng sốt, tên này có chút quen thuộc, sau đó lại nhớ ra, đây giống gì nhỉ?
Vèo!
Bạch Lạc Lạc! Diệp An!
Bạch Lạc hít một hơi, trừng mắt trước vẻ mặt khϊếp sợ của Diệp An.
Đây không phải là xuyên không, là xuyên sách rồi, xuyên vào một quyển tiểu thuyết đam mỹ ABO《Cục cưng của vị tổng tài cố chấp》
Đây là một thế giới ABO, chủ yếu được chia thành 3 loại người: Alpha, Beta và Omega.
Alpha là “thuần công”, cũng là người mạnh mẽ và có năng lực, lối suy nghĩ đứng đầu nhân tài, có thể nói phần lớn những người ưu tú hàng đầu đều đến từ nhóm này, chiếm khoảng 15% tổng dân số.
Beta là vừa có thể làm công vừa có thể làm thụ, phần lớn nhân công và công việc đều đến từ nhóm này, chiếm tổng 80% dân số.
Omega là “thuần thụ”, họ thông minh giống Alpha nhưng thể chất lại không bằng Beta. Sự ảnh hưởng của cơ thể dễ dàng thụ thai và động dục khiến Omega nhận được nhiều sự bảo hộ từ gia đình và xã hội hơn, chiếm tổng 5% dân số.
Trong truyện, Diệp An dẫn dắt một người nghệ sĩ đầu tiên, nhưng lại tự sát vì tình, cứ như vậy tiện thể nói một câu rồi cho Bạch Lạc Lạc biến mất luôn.
Sở dĩ nhớ đến cuốn tiểu thuyết này là vì ở kiếp trước, nó đã được chuyển thể thành phim và cậu đã viết bài hát kết phim cho cuốn tiểu thuyết này.
Sau khi Bạch Lạc Lạc chết, Diệp An liền trở thành người đại diện của cục cưng vị tổng tài. Thế nhưng, hiện tại Bạch Lạc vẫn chưa chết!!!
Nhìn sang Diệp An bên cạnh đang bổ thanh long với ánh mắt cực nóng.
“Nhìn tôi làm gì?” Diệp An tức giận nói.
“Cậu đẹp trai…” Bạch Lạc cười hihi rồi thuận miệng nói ra.
“BÁC SĨ!!” Chỉ thấy hai mắt Diệp An hoảng sợ trừng lớn, giống như vừa trông thấy ma quỷ, hét lớn chạy ra bên ngoài.
“...???” Để lại Bạch Lạc ngơ ngác với một nửa quả thanh long đang bổ giữa chừng kia.
“Bác sĩ à, cậu ấy không được bình thường! Người kiểm tra lại cho cậu ấy xem!” Diệp An kéo một vị bác sĩ đến.
Vị bác sĩ mặc áo blouse trắng đẩy chiếc kính trên mũi rồi nói: “Cậu thấy thế nào?”
“Chẹp chẹp ——” Bạch Lạc cắn một phát vào quả thanh long, ba ngày nay hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn “Cũng ổn.”
“Tay này không còn đau à?” Bác sĩ chắc chắn nên hỏi lại.
“......” Bạch Lạc vừa nghe, mắt vừa giật “Ngươi cắt cổ tay thử xem ngươi có đau hay không?!!”
Bác sĩ vừa nghe thấy thế liền yên tâm, cậu ấy còn nhớ rằng bản thân đã cắt cổ tay, quay sang an ủi Diệp An “Không bị sao cả.”
“Không không không, không phải!” Diệp An vội vàng nói, lại tiến đến bên cạnh vị bác sĩ, trầm giọng nói: “Câu nói này của cậu ta mới là không bình thường đấy.”
“Bập ——” Không cẩn thận khiến một miếng thanh long rơi xuống áo, vừa nhão vừa dính dính.
Bạch Lạc nhìn hai người, hai người nói những lời này trước mặt cậu có thật sự là ổn không?
“Khụ khụ ——” Vị bác sĩ mặc áo blouse trắng giả vờ ho khan hai tiếng rồi “Hỏi lại ——”
“Cậu đang làm gì đấy!” Bác sĩ kêu lên.
“......??” Trong đầu Bạch Lạc đầy dấu chấm hỏi, bờ ngực trắng trẻo lộ ra trong nháy mắt: “Thay đồ thôi mà.”
Vị bác sĩ vội vã quay đầu, một phút sau.
“Giới tính của cậu này là?” Vị bác sĩ chỉ tay vào Diệp An, Diệp An hướng ánh mắt đầy sự cổ vũ về phía Bạch Lạc.
“Nam.”
“Đúng!” Bác sĩ kích động nói “Tiếp nữa là?”
“Tiếp cái chi nựa?” Bạch Lạc có chút không chắc chắn “Đàn ông?”
Vị bác sĩ hít một hơi sâu, phía nhà nước khi nói đến “đàn ông” nói chung là xưng hô của Alpha nam. Xưng hô “nam tính” là Beta nam, “nam giới” là Omega nam, nếu không rõ giới tính của mình lắm thì sẽ xưng là “nam tính”.
“Cậu nghĩ kỹ lại đi, cậu ấy là Alpha hay là Beta?”
“Oh!” Bạch Lạc lúc này mới kịp phản ứng, cái này thì cậu biết vì trong truyện có đề cập đến rồi “Là Beta!”
“Phù ——” Diệp An thở dài một hơi “Đúng rồi, vậy còn bác sĩ thì sao?”
“Beta?”
Vị bác sĩ dường như chưa từ bỏ ý định của mình, liền chọc tay vào bảng tên trên ngực, suýt nữa nổi giận: “Cậu nhìn kỹ lại xem?”
Bạch Lạc liếc nhìn, trên chiếc bảng tên đấy ngoại trừ có một cái nhãn màu đỏ, viết tên, chức vị nhưng không hề viết giới tính.
“Alpha?”
Bác sĩ và Diệp An nhìn nhau, vẻ mặt Diệp An như sắp khóc: “Bác sĩ à, hay là người kiểm tra lại lần nữa đi?”
Bạch Lạc nhìn vị bác sĩ, tuy rằng trông dáng vẻ hơn 30 tuổi, khuôn mặt nhu hòa, được chăm sóc khá tốt, ngũ quan tinh xảo, giọng nói khá trung tính, cũng không hề thiếu phụ nữ tài ba tóc ngắn như thế này.
“Lẽ nào là phụ nữ sao?”
Bác sĩ có chút bối rối, cậu trai này có vẻ cũng không nghiêm trọng lắm, nghe thấy câu nói của Bạch Lạc, bốn mắt to nhỏ của Diệp An và bác sĩ liền nhìn nhau!
“Y tá! Mau sắp xếp cho chụp CT não đi!”
Sau đó từ miệng Diệp An mới biết được là bị bác sĩ kia là Omega nam, Bạch Lạc đã học tốt và ngừng nói linh tinh lại.
Ba ngày sau, Diệp An cuối cùng cũng có thể buông tâm trạng thấp thỏm bất an của mình xuống.
Cậu đã được xuất viện rồi.
“Diệp An, anh có chắc em là nghệ sĩ không?”
“Ừm.”
“Là kiểu hot vô bờ bến luôn à?” Nếu không tại sao Bạch Lạc đứng ở cổng bệnh viện mà không lấy một ai nhìn lấy cậu.
“Cậu vẫn nên biết thân biết phận một chút.”
Không! Vẫn có hai chú bảo vệ!
Dùng hai chiếc chuông đồng lớn nhìn chằm chằm vào bọn họ, vừa trông giống như kinh ngạc, vừa giống như hoài nghi.
Khi Bạch Lạc còn tưởng rằng bản thân có fan người già nên liền lộ ra một nụ cười tự cho là rất đẹp trai của mình ra.