Chương 6: Nhà họ Lạc em có muốn không?

[Ồ đúng rồi, sau này mua nhà nhất định phải có bếp lớn, vậy mình có thể nấu nhiều đồ ăn ngon cho mẹ.]

Người đàn ông trong xe cao ngạo cúi thấp đôi mày lạnh lùng, không khí ngưng đọng vài giây.

Lạc Khanh từ nhỏ đã không phải là người phản ứng nhanh, hoàn thành nhiệm vụ thành công bao nhiêu năm nay hoàn toàn dựa vào quen tay, vì vậy khi gặp chuyện ngoài dự kiến thì sẽ có chút chậm chạp, giống như lúc hệ thống gặp lỗi thì cô ngây người, lúc này cũng không ngoại lệ.

Cảm nhận được ánh mắt đầy áp lực đang nặng nề rơi trên người mình, tay chân của Lạc Khanh cứng đờ, trong đầu chỉ có hai chữ.

[Anh trai?]

[Anh không phải đã đi rồi sao?]

Cô gái đeo khẩu trang nên Lạc Dư Tề không biết cô có mở miệng nói chuyện hay không, chỉ là nghe được cách xưng hô này khiến anh sinh ra sự ghét bỏ từ trong lòng, mặc cho giọng điệu cô có vẻ mơ màng.

Khoảnh khắc hạ cửa xe xuống, anh đã hối hận, người này nói gì thì có liên quan gì đến anh? Tất cả chỉ là một số trò vụng về.

Anh định để thư ký lái xe rời đi, nhưng lại nghe thấy giọng cô gái đang lúng túng lo lắng.

[Đoạn này không có trong cốt truyện, phải nói thế nào mới tốt, hung dữ một chút?]

Cốt truyện?

Lạc Dư Tề hơi híp mắt, giọng này quả thực giống với giọng anh nghe được ở cửa phòng tối qua.

[Đừng nhìn tôi nữa, thật căng thẳng.]

Ý định rời đi thoáng dừng lại, Lạc Dư Tề vẫn chưa thu hồi ánh mắt, ngược lại còn nhìn chằm chằm người trước mặt.

May mắn là lúc này Lạc Khanh đã kịp phản ứng, lập tức tìm lại tinh thần nghề nghiệp đứng dậy, kéo khẩu trang xuống, giả bộ cười nói: "Thì ra là anh trai."

Khuôn mặt tái nhợt phối hợp với nụ cười giả tạo khiến người khác chói mắt, Lạc Dư Tề cố nhịn cảm giác buồn nôn sinh lý: "Em đang làm gì?"

"Chờ anh trai." Lạc Khanh nhìn thoáng qua xe của anh, nhớ đến nhân vật nguyên chủ tham lam, "Xe của anh trai thật đẹp, em cũng muốn, có thể mua cho em một chiếc không?"

"Nhà họ Lạc em có muốn không?"

"Anh trai nói gì vậy? Nhà họ Lạc là của chúng ta mà." Lạc Khanh cười cong mắt, "Nếu em nói với ba rằng anh trai không chịu mua xe cho em, ra ngoài còn phải tự bắt xe, ba có tức giận không nhỉ?"

Lạc Dư Tề cảm thấy người trước mặt này có thể bị tâm thần phân liệt, ánh mắt anh chứa đầy sự chế giễu nhưng không hề để tâm: "Cứ nói đi."

Lạc Khanh nghẹn lời.

[Anh ấy không giận à? Sao còn chưa đi?]