"Đã xem." Anh nói, "Rất tốt."
Lạc Khanh không có ý nghe lén người khác gọi điện, đang định bật âm thanh trong trò chơi của mình lên thì lại nghe thấy người bên cạnh nói: "Vườn trước, vườn sau, bốn tầng, một tầng năm trăm, gara nhỏ."
Có chút quen tai, sao giống ghi chép về biệt thự của mình vừa nãy vậy?
Cô quay đầu lại, vừa vặn thấy ánh mắt của chàng trai dừng trên cuốn sổ tay của mình, anh ta tiếp tục trả lời điện thoại: "Vị trí nằm ở phía trong."
Thì ra là đang mua nhà. Lạc Khanh nghĩ một chút, lặng lẽ đưa cuốn sổ của mình đến gần anh ta hơn, dù sao cô cũng không cần dùng.
Chàng trai ngưng lại một chút, ngẩng lên nhìn cô một cái, sau đó cầm lấy cuốn sổ trực tiếp đọc theo, cuối cùng nói: "Nhưng đã có người xem trước rồi, xem cái khác đi."
Người khác? Không phải là mình chứ?
Chàng trai cúp điện thoại, đưa cuốn sổ tay lại cho cô: "Cảm ơn."
"Không có gì." Lạc Khanh giải thích, "Nhưng tôi không định mua căn nhà đó, anh thích thì cứ mua."
"Thấy cô ghi cũng khá tỉ mỉ."
"À..." Lạc Khanh ngập ngừng, nhẹ giọng nói, "Nguyên liệu cho giấc mơ thôi."
"..."
Chàng trai im lặng vài giây, như không biết nói gì, đành đeo tai nghe lại. Không biết nghĩ tới điều gì, anh ta lại quay đầu, trong đồng tử sâu thẳm mang theo chút cảnh cáo: "Đừng nói chuyện dựa sát vào tôi nữa."
Lạc Khanh chớp chớp mắt, nhìn khoảng cách giữa mình và anh ta, rồi lại dựa vào tường, chậm rãi phản bác: "Là anh nói chuyện với tôi trước, trước đó tôi không nói câu nào."
Hôm nay Tống Hoài Thời bị cảm nên tinh thần không tốt, lúc vào thấy quán vắng vẻ cũng không để ý nhiều, tiện tay tìm một góc mở máy, nếu không nghe thấy tiếng thì cũng không biết bên cạnh có người.
Trong quán có điều hòa, nhưng đối phương vẫn đội mũ lông và đeo khẩu trang kín mít, không biết còn tưởng là một búp bê lớn đang ngồi đây.
Nghe điện thoại xong, anh mở lại âm thanh tai nghe, liếc nhìn qua bình luận, bên trên đang spam lộn xộn.
[Chúng tôi luôn nghe đây, cô ấy chưa từng nói gì cả?]
[Anh làm cô ấy sợ rồi, giọng chị gái thật mềm mại dễ nghe, có nói thì nói nhiều thêm chút, ít nhất còn hơn cái gã miệng mượn tạm rồi trả này.]
Tống Hoài Thời khinh bỉ cười lạnh một tiếng, giọng nói kia như con thỏ nhút nhát, ánh mắt cũng rất cảnh giác.
Trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy có lẽ mình đã nghe nhầm và trách lầm cô.
Anh không nói thêm gì, mở tiếp một ván game.
Thể loại trò chơi này dựa vào thính giác và phản xạ, vì người ta là streamer rất coi trọng thắng thua nên Lạc Khanh không dám di chuyển nhiều, lần này thậm chí không dám nhìn vào màn hình của anh.