Chương 1

Cơn gió mùa đông thổi qua làm cắt da cắt thịt mà Ngọc Trúc điện đã hư hao xiêu vẹo nên cũng chỉ ngăn được một phần mà thôi, bên trong một căn phòng tăm tối không có chút ánh sáng mà ở phía trên giường một người ngồi co ro trùm chiếc chăn mỏng để giảm bớt cơn lạnh mà trên tay hắn còn cầm một cái màn thầu lạnh lẽo cắn từng miếng để làm no bụng.

Hắn tên là Tiêu Dực người con thứ tám của hoàng đế được sinh hạ bởi một cung nữ, do hắn chỉ là sai lầm của hoàng đế nên từ khi sinh ra hoàng đế chẳng hề đến nhìn hắn mà mẫu thân hắn ở lúc hắn sáu tuổi lại qua đời vì bạo bệnh nên cuộc sống của hắn chẳng khác nào ở lãnh cung.

Hắn nhanh chóng ăn sạch cái màn thầu cứng ngắc, tung người ra khỏi chăn rồi thay một bộ đồ không có gì nổi bật, chuẩn bị như vậy là bởi vì ngày hôm nay hắn muốn rời khỏi hoàng cung.

Nếu có người nào mà biết hắn muốn rời khỏi hoàng cung thì có thể nói hắn vọng tưởng, không biết trời cao đất dày bởi vì hoàng cung được cấm quân cảnh gác cực kì nghiêm ngặt sao có thể đào thoát dễ dàng được những kẻ nói đó lại không biết rằng để chuẩn bị cho kế hoạch này hắn đã phải mất hết bốn năm vì vậy cũng cho thấy được sự kiên nhẫn của hắn.

Không trung tối đen, nhưng những chùm pháo hoa lại là thứ tỏa sáng nhất trên bầu trời cùng với đó là âm thanh vang dội là thứ mà con người không chú ý xung quanh, đêm nay là giao thừa nên hoàng đế chắc chắn sẽ đến tế đàn để cầu phúc cho năm mới nên cấm quân chắc chắn sẽ được điều động để bảo vệ nên bây giờ ở phía hắn chẳng khác gì cái thùng rỗng.

Dựa theo lộ tuyến đã được hắn vạch sẵn cùng với việc cấm quân được điều động đi để bảo vệ hoàng đế nên bây giờ hắn như đi chỗ không người, chạy nhanh qua nhiều ngỏ ngách cuối cùng hắn cũng đến được một cái lỗ chó thông với bên ngoài nên hắn muốn trốn đi từ đây, nhanh chóng bò qua lỗ chó mặc dù có vẻ hơi hẹp nhưng với cơ thể gầy ốm của hắn nên việc chui qua có vẻ khá dễ dàng với hắn, cảnh giác ló đầu ra quan sát bên ngoài.

Xung quanh khúc đường có lỗ chó có vẻ không người nên hắn vội vàng chui ra, khi đứng lên trên mặt đất một cảm giác dâng trào trong cơ thể hắn chỉ cảm thấy cực kì phấn khích vì như đã được thoát khỏi gông cùng xiềng xích, hắn chạy như bay trong đêm tối nhưng hai bên khóe mắt lại chảy dài những giọt nước mắt.

Dùng hết cả canh giờ để chạy cuối cùng hắn cũng chạy ra khỏi kinh thành nhìn những con đường mòn chạy dài, hắn lựa một con đường bên trái rồi ra sức chạy suốt đêm bởi vì hắn sợ sẽ có người đuổi theo bắt hắn lại, nhưng điều đó có vẻ không hiện thực vì hoàng đế có rất nhiều con nên đứa con nào mà hắn không quan tâm mà biến mất thì hắn chẳng cũng chẳng để tâm mà đó còn từng là sai lầm thời trẻ của hắn, nhưng hắn sẽ không biết rằng chính sự vô tâm của hắn sẽ dẫn đến kết cục thê thảm.

Tiêu Dực cuối cùng cũng có thể bay trên đôi cánh của hắn nhưng đây chỉ mới là sự khởi đầu của hắn mà thôi.