Chương 1: Thiếu niên cậu thích nhất

Từ ngày Từ Sâm bắt đầu biết ghi nhớ, trong đầu cậu nhớ rõ người kia nhất, ngoại trừ ba mẹ thì chính là Thiệu Lập Dương.

Thiệu Lập Dương ở đối diện nhà cậu, ba mẹ hai nhà đều là công nhân cùng một nhà máy, quan hệ hàng xóm vẫn luôn không tệ. Càng thêm trùng hợp chính là, cậu và Thiệu Lập Dương vừa vặn lại sinh ra cùng một ngày, trước sau chỉ kém một giờ.

Vì thế, dưới sự kết hợp tích cực của ba mẹ hai nhà, Từ Sâm và Thiệu Lập Dương đương nhiên kết thành nghĩa huynh đệ.

Từ Sâm sinh ra sớm một tiếng là anh trai, Thiệu Lập Dương sinh muộn một tiếng là em trai.

Mà Từ Sâm làm anh trai, từ nhỏ đã rất cưng chiều Thiệu Lập Dương, mặc kệ Thiệu Lập Dương đưa ra yêu cầu kỳ lạ đến cỡ nào, cậu đều sẽ nghĩ mọi biện pháp để làm được.

Ví dụ như, có một lần Thiệu Lập Dương không biết tại sao, liền nhìn trúng đèn l*иg nhà một ông cụ ở đầu ngõ.

Từ Sâm không nói hai lời, buổi tối hôm đó liền hơn nửa đêm mò vào sân nhà của ông cụ, thế mà lại thật sự lấy chiếc đèn l*иg hắn nói đưa về.

Mặc dù ngày hôm sau đã bị ba mẹ áp giải trả lại đèn lông, nhưng cũng làm cho hàng xóm xung quanh đều nhìn thấy quyết tâm cưng chiều em trai của cậu bé này.

Có đôi khi, mẹ Từ cũng nhịn không được gõ đầu con trai mình, nghiêm túc nói: "May mà nhà ông Thiệu không phải sinh ra con gái! Bằng không, chỉ sợ sẽ câu mất hồn con đi mất!”

Từ Sâm gãi đầu cười ngây ngô, trong lòng nghĩ: Vì sao nhất định phải là em gái? Em trai cũng rất tốt mà!

Chỉ như vậy, thời gian trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng.

Hai cậu bé mặc qυầи ɭóŧ nhanh chóng trở thành chàng trai đẹp trai tràn đầy ánh mặt trời, từ cùng một trường tiểu học đến cùng một trường đại học, mối quan hệ vẫn tốt như thời thơ ấu, thậm chí còn thân mật hơn thời thơ ấu.

......

"Từ Sâm, Thiệu Lập Dương nói hắn đi bơi trước, để cậu không cần chờ hắn.” Lý Kiệt cùng hệ truyền lời.

Người này là bạn thân chung của Từ Sâm và Thiệu Lập Dương, tuy tướng mạo không cao, nhưng tính cách vui vẻ nhiệt tình, ở trong trường học cũng rất được hoan nghênh.

"Ừ, biết rồi.” Từ Sâm quay đầu lại nhìn người này một cái, trả lời.

Lúc này đã tan học, nhưng cậu cũng không sốt ruột đứng dậy, mà cau mày nhìn về phía quyển sách trong tay.

Không biết từ lúc nào, có ai đó đã kẹp một phong bì trong cuốn sách công cụ của mình.

Phong thư màu hồng phấn, trên bìa viết ba chữ "Gửi Từ Sâm", bên cạnh còn vẽ một quả bóng bay hình trái tim màu đỏ.

Không cần mở ra, Từ Sâm đã có thể đoán được nội dung trong phong thư.

Hoặc là nói, nhận được loại thư này đối với cậu mà nói vốn là chuyện đã thành thói quen, nhất là sau khi kết thúc cuộc sống trung học căng thẳng và lên đại học, trên cơ bản mỗi tháng đều có thể nhận được mấy lá thư.

"Thế nào? Cậu lại nhận được thư tình nữa à? Chậc chậc, thật khiến cho người ta hâm mộ mà!" Lý Kiệt tiến lại gần, thật sự hâm mộ.

"Cậu thích à? Vậy thì tặng cho cậu đấy." Từ Sâm rút thư tình ra, đưa cho Lý Kiệt.

Lý Kiệt vội vàng lắc đầu, từ chối nói: "Cũng không phải viết cho tôi, tôi nào dám nhận loạn, đám em gái thích cậu sớm muộn gì cũng phải xé xác tôi.”

Nói xong, cậu ta nhìn chằm chằm góc nghiêng của của Từ Sân rồi đánh giá, cảm khái nói: "Ai, khuôn mặt này mọc ở trên người cậu quả thực là lãng phí! Nếu đổi lại là tôi, những em gái viết thư tình cho tôi, tôi sẽ không bỏ qua bất cứ cái nào! Ôi, ôi!”

"Nói như vậy, cậu có thể sẽ không thể nào sống đến lúc tốt nghiệp." Từ Sâm không chút khách khí hắt thẳng vào cậu ta một thùng nước.

Cậu cất sách vở vào trong ba lô, thư tình màu hồng thì không chút tiếc nuối ném vào thùng rác bên cạnh lối đi.

Mặc dù hơi có lỗi đối với những em gái tràn đầy tình yêu đó, nhưng Từ Sâm rất rõ ràng, nếu như một đoạn tình cảm không thể có kết thúc, như vậy tốt nhất ngay cả lúc bắt đầu cũng không cần có, đây mới là lựa chọn có trách nhiệm với hai bên.

"Ây, vậy tôi cũng nguyện ý.” Lý Kiệt nhún vai.