Chương 3: Bảo bối nhõng nhẽo

Từ nửa tháng trước đột nhiên hiểu rõ tâm ý chính mình về sau, Trì Nịnh hạ quyết tâm cùng Phó Quyết Mân kéo dài khoảng cách, miễn cho tình nghĩa thanh mai trúc mã của hai cậu liền chấm dứt như vậy, hắn né tránh ánh mắt của Phó Quyết Mân, che dấu bằng cách gấp quần áo vào trong va li, nói: “Mẹ tôi hai ngày trước cũng gọi điện thoại kêu tôi trở về, mẹ tôi nhớ tôi, đều ở cùng một thành phố, đến ngày sinh nhật của cậu, tôi lại đến cũng không muộn.”

Phó Quyết Mân ý cười trên mặt hoàn toàn biến mắt, hắn đứng ngược sáng ở trước mặt của Trì Nịnh, nhìn không rõ sắc mặt của hắn, dừng một lát, thấy Trì Nịnh kiên trì cúi đầu không chịu nhìn chính mình, cũng không có muốn thay đổi ý định, bèn nói: “Được.” mới xoay cậu rời đi.

Trì Nịnh lén nâng mắt nhìn về bóng dáng của Phó Quyết Mân, trong lòng có chút khó chịu, chóp mũi hơi cay, lại nhanh chóng an ủi chính mình: đây là đều tất yếu… vì tình hữu nghị của bọn họ càng thêm lâu dài.

Sau khi sắp xếp hành lý xong, Trì Nịnh một mình đứng ở bên cửa sổ, gọi wechat cho mẹ cậu nhẹ giống nói. Nói : “Mẹ, mẹ kêu tài xế đến đón con đi, đồ vật con đều dọn xong hết rồi.”

“Hả? Con phải về à? Bên kia đầu điện thoại giọng nói của mẹ trì khó nén giật mình, Trì Nịnh dự cảm có chút không tốt, mẹ Trì thắc mắc hỏi: “Không phải muốn đi nhà Quyết Mân ở nửa tháng sao? mẹ của nó mấy hôm trước liền gọi điện thoại cho mẹ nói con muốn qua đó ở nửa tháng mà.”ư

“Mẹ đáp ứng rồi hả?” Trì Nịnh cảm thấy trong lòng hơi căng thẳng.

“Đồng ý rồi, này có gì mà phải từ chối.” Mẹ Trì cười nói: “Mẹ với ba con đã đi xuất ngoại du lịch rồi, hiện tại đã đến châu âu, tài xế cũng nghỉ rồi, con đi theo về Phó gia đi, gần đến ngày sinh nhật của Quyết Mân ba mẹ lại về.”

“Mẹ, sao ba mẹ không nói trước với con!” Trì Nịnh khó thở nói.

“A, bảo bối con làm sao vậy? mẹ làm sai cái gì hả?” âm thanh của mẹ Trì trở nên thấp thỏm.

“Không có gì.” Trì Nịnh rầu rĩ nói, “con… con cũng muốn đi du lịch cùng với ba mẹ.”

“Thì ra là nhớ ba mẹ à.” Mẹ Trì âm thanh cũng nhẹ nhàng hơn, “Nửa tháng này là thế giới của ba mẹ hai cậu, đợi đến khi ba mẹ về sẽ đi du lịch cùng tiểu ninh ngoan của chúng ta có được không?”

Trì Nịnh miễn cưỡng đáp ứng, cúp điện thoại, đi vào trong phòng ngủ, kinh ngạc phát hiện chỉ mới một lúc mà người đã đi hết rồi, chỉ còn lại Phó Quyết Mân ngồi ở trước bàn đọc tạp chí, tiện tay lật qua một tờ, thấy Trì Nịnh đi vào, đôi mắt hồ ly dưới mắt kính viền vàng đang tràn đầy ý cười, đứng lên nói: “Tài xế đến dưới lầu rồi, Tiểu Nịnh chúng ta đi thôi.”

Trước cửa ký túc xá, hành lý của Trì Nịnh và Phó Quyết Mân đều được sắp xếp để cùng nhau dựa vào ven tường.