Thời gian bảy ngày, vết thương trên cổ của Nhạn Quy đã đỡ hơn nhiều, có thể hồi phục lại hoạt động bình thường.
Nhạn Quy nói muốn tìm Nguyên Chính Tự bàn chuyện, thế thì hôm nay chính là thời cơ tốt.
Nguyên Trăn mặc một thân màu trắng nguyệt, trong khi Nhạn Quy thì mặc một chiếc váy vạt ngắn có hoa văn anh đào màu trắng tuyết, mái tóc búi lên, nhìn từ xa bọn họ trong giống một đôi nam thanh nữ tú.
Như tiên như họa.
Dù đây là lần thứ hai đến tham dự hôn lễ của Nguyên Chính Tự, nhưng vẫn chưa có nhiều người quen biết Nhạn Quy, dẫu sao từ đầu đến cuối nàng cũng đều che mạng đỏ.
Nhìn thấy ngự thân vương trước giờ chưa từng tham gia hỉ sự nay lại tự mình dẫn theo một nữ tử tới, những người từng nghe mấy lời đồn đại bên ngoài trong lòng cũng đã lờ mờ đoán ra được.
Nhưng được Nguyên Trăn dẫn theo, không ai dám lộ ra một chút nghi hoặc, lần lượt tiến lên cung kính chào hỏi.
Nguyên Chính Tự đang nói chuyện với người khác, thì bên tai vang lên tiếng chào hỏi.
Ba chữ “ngự thân vương” khiến lòng y thoáng chút vui mừng, không ngờ cửu hoàng thúc lại đến đây.
Hôn lễ đầu tiên là cửu hoàng thúc tứ hôn, hôn lễ thứ hai lại đích thân tới góp dự, đúng là nể mặt y quá rồi, mới có được vinh hạnh như thế.
Xem ra, trở thành mối quan hệ cha vợ con rể với Lâm tướng quân còn lời hơn có được Nhạn Quy, ngay cả hoàng thúc cũng không thể không hạ mình tới chúc mừng cho y.
Trong lòng cũng lộ ra một tia kiêu ngạo.
Nguyên Chính Tự nhanh chóng quay lại và đi về phía Nguyên Trăn.
Nào ngờ, giây tiếp theo, cả người y sững sờ đứng bất động một chỗ, hai mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Xung quanh đều là tiếng chúc mừng của những quan cao quý nhân, khiến y nhanh chóng hồi phục lại bình thường, đi về phía Nguyên Trăn và Nhạn Quy.
Y che giấu cảm xúc của mình rất tốt, nhìn thấy Nguyên Chính Tự đi về phía này, mọi người như ngộ ra ánh mắt nhìn theo cử động của y.
“Cửu hoàng thúc, người đến rồi, mau, mời thượng tọa.”
Y không chào hỏi Nhạn Quy.
Nên chào thế nào?
Gọi là phu nhân sao?
Thế phu nhân của y sao có thể cùng ra cùng vào với cửu hoàng thúc.
Đây chẳng phải là tự vả vào mặt mình, tự cắm cho mình cái sừng trên đầu sao?
Khóe môi Nguyên Trăn khẽ nhếch lên, lập tức kéo tay Nhạn Quy đi về phía bàn tiệc phía trước đại sảnh.
Hai tay nắm chặt, nam thanh nữ tú, còn có cái gì không thể nhìn rõ.
Tuy rằng mọi người vẫn giữ thái độ rất ổn, nhưng cũng có mấy đứa con nít không hiểu chuyện mà nói: “Oa! Ngự thân vương cũng có nương tử rồi sao?”
“Tiểu nương tử của ngự thân vương thật xinh đẹp.”
Cảnh tượng đột nhiên trở nên gượng gạo, cha mẹ của đứa nhóc vội vàng bịt miệng nó lại, để nó không rước họa vào thân.
Ngược lại Nguyên Trăn nghe thế lại cảm thấy vui.
Nguyên Chính Tự không nghe nữa, vẻ mặt tái xanh khó xử, y muốn giữ thể diện của mình trước những con mắt của mọi người, cho nên trong lòng rất là dằn vặt.
Y vội vàng quay người lại, đi về phía hai người Nhạn Quy.
Chiếc bàn mà Nguyên Trăn đang ngồi là chuẩn bị cho đế hậu, độ cao, màu sắc vải điều cũng không giống những chỗ khác.
Dù cho người không đến, cũng không thể thiếu sót.
Nguyên Trăn cũng chẳng để ý những thứ này, hắn muốn ngồi thì ngồi.
Cho dù hoàng đế có ở đây, thì cũng ngồi chung bàn ăn.
Ở vị trí cao như thế, hiển nhiên nhất cử nhất động của mọi người đều có thể nhìn thấy hết, tuy ai nấy cũng tỏ vẻ khó hiểu, nhưng sau khi Nhạn Quy nghe thấy lời đứa nhỏ kia nói, cả người đều thấy không được tự nhiên lắm.
Đến gần Nguyên Trăn, nói nhỏ: “Vương gia, bây giờ ta vẫn còn là thê tử của hắn, như vậy không hay lắm, ngài xem mọi người đều đang cười nhạo kìa.”
Nguyên Trăn ân cần tiến tới gần, an ủi nói: “Đừng lo, cứ coi đám người này là mấy kẻ háu ăn mấy đời rồi chưa được ăn cơm, nên chạy đến đây ăn chùa uống chùa đi.”
Giọng hắn không thấp, đám người nghe thấy lập tức nhốn nháo cả lên.
Hiện trường bỗng dưng lại náo động.
Cao quan quý tộc mấy đời chưa ăn cơm đang ở đây ăn như sói đói? Nhạn Quy nhìn bọn họ vừa uống vừa ăn, đột nhiên “phụt” cười thành tiếng.
Quả thật có chút buồn cười.
Nụ cười này, khiến cả người thấy thoải mái hẳn.
Chủ yếu nhất là, vẫn còn có nam nhân này ở bên cạnh.
Bất giác, nàng quay đầu lại nhìn người kia một cái, đột nhiên cảm thấy ngự thân vương này thật đẹp biết bao, ở đây nhiều nam nhân như vậy, vậy mà chẳng có ai có thể đem ra so sánh được, sự tồn tại của hắn, dường như khiến cả đại sảnh này hoàn toàn mờ nhạt, chỉ mình hắn tỏa sáng giữa đám đông, khí thế vô cùng cao quý.
Một nam nhân như vậy, cũng không biết trên đời này có ai có thể xứng với hắn hay không.
Hành động của Nguyên Trăn và Nhạn Quy, người ngoài trông hai người có vẻ rất thân thiết, một người cúi đầu thì thào, một người thẹn thùng xấu hổ.
Người khác nhìn thấy càng không dám có hành động gì, ai nấy chỉ chăm chăm bàn ăn trước mặt mình, làm một kẻ háu ăn đúng chất.
Trong cả đám người xấu hổ nhất chỉ có mình Nguyên Chính Tự y.
Từ lúc nhìn thấy Nguyên Trăn và Nhạn Quy đi cùng nhau chẳng rời bước, bây giờ còn ngồi chung với nhau, thì thà thì thầm, hoàn toàn chẳng coi y ra gì.
Y chẳng xem Nhạn Quy ra gì, nàng cũng vậy, y là hết cách, thế còn nàng thì sao?
Trước mặt phu quân mình cặp kè với người ngoài, nói cười vui vẻ, lẽ nào cảm thấy xấu hổ mình là người đã có phu quân rồi sao?
Ở đây nhiều người nhìn như vậy, y không cần thể diện nữa sao?
Đặc biệt là nụ cười sảng khoái, cũng không biết hoàng thúc đã nói gì với nàng, cười vui vẻ như vậy, nàng cũng chưa từng cười như thế với y.
Tim như bị kim châm một nhát, rất đau.
Nguyên Chính Tự giả vờ kính rượu đi về phía Nguyên Trăn, xen vào giữa hai người bọn họ, nói: “Hoàng thúc, Tiểu Tự kính người.”
Rõ ràng, phát hiện Nhạn Quy dịch sang một bên một chút.
Lửa hận trong lòng Nguyên Chính Tự bỗng chốc bốc lên, nàng thiếu chút là người của ta rồi, huống hồ còn chạm vào? Nhạn Nhi, lát nữa để nàng biết bổn vương vì nàng mà từ bỏ vương vị, coi nàng có còn tránh nữa hay không.
Bàn tay đặt trên bàn của Nguyên Trăn không động đậy, cũng chẳng thèm quay đầu sang, chỉ thờ ơ đáp: “Sức khỏe của hoàng thúc không thích hợp uống rượu.”
Hắn từ chối rượu mời của tân lang, ngọn lửa nhóm trong lòng Nguyên Chính Tự bỗng chốc biến thành biển lửa, dâng trào lên cả hai mắt.
Nhưng, sức khỏe của Nguyên Trăn không ổn thật, nói ra, vẫn là Nguyên Chính Tự y không biết quan tâm người khác, y vội vàng nuốt cục tức xuống, vẻ mặt xấu hổ nói: “Là con sơ ý, con tự phạt ba ly.”
Sau đó thấy y rời khỏi vị trí, đến bàn tân lang tự mình rót rượu trừng phạt.
Quan trường như chiến trường, người ở đây đều rất ranh ma, bầu không khí giữa ba người kia ai mà không nhìn rõ được chứ?
Chỉ là, đối tượng là ngự thân vương, cho dù ra khỏi phủ hoàng tử, bọn họ cũng không dám hó hé nhiều lời.
Mấy vị đại thần nội các tuy có quyền có thế, cũng biết đọc sắc mặt của Nguyên Trăn, quan càng lớn, “lòng dạ” càng thâm.
Ba cốc rượu tự phạt của Nguyên Chính Tự kết thúc, vốn định chen vào giữa quấy rối tiếp, đột nhiên có người đứng dậy, đến chào tạm biệt Nguyên Trăn.
Người đó là thừa tướng Liễu Huy Tổ, lão ta ngửi thấy mùi gì đó ổn nên muốn rời đi, chỉ thấy Nguyên Chính Tự cứ muốn lấy trứng chọi đá, nên bèn đứng dậy cáo từ, lão ta không muốn bị cuốn vào trong đó.
Nguyên Chính Tự chỉ đành tiễn Liễu thừa tướng về trước.
Đám người Liễu thừa tướng cứ như bị ảnh hưởng bầy đàn, cả nhà Thượng Quan cũng đứng dậy cáo từ, sau đó nhà nào nhà nấy, đôi nào đôi nấy cũng đến tạm biệt Nguyên Trăn, đến cuối cùng, Nguyên Chính Tự chỉ còn lo tiễn khách.
Ngay cả rượu cũng còn chưa uống hết.
Chưa tới nửa tách trà, đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại Nguyên Trăn, Nhạn Quy, Nguyên Chính Tự và đám hạ nhân của y.
Nếu đổi lại người khác, Nguyên Chính Tự chắc chắn sẽ không khách khí.
—— Ngươi đâu phải tới để chúc mừng, rõ ràng là tới để so ai lợi hại hơn mà.
Nhưng đối với Nguyên Trăn, y cũng chỉ có thể nuốt hận, đi về phía đối phương, quan tâm hỏi: “Hoàng thúc, người đều đi cả rồi, hoàng thúc cũng nên về sớm nghỉ ngơi đi?”
Nguyên Trăn tựa lưng vào ghế, dịu dàng nhìn Nhạn Quy ở bên cạnh, nói: “Người đã đi rồi, có lời gì có thể hỏi.”
Hỏi?
Hỏi cái gì?
Nguyên Chính Tự nhìn Nguyên Trăn, và sau đó chuyển ánh mắt của mình sang Nhạn Quy.
Nhạn Quy biết thời cơ đã đến, quay đầu nhìn Nguyên Chính Tự bên cạnh Nguyên Trăn, sắc mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Lần này tới đây có chuyện muốn hỏi nhị hoàng tử, ngài có thể nể tình trả lời thành thật được không?”
Nguyên Chính Tự lờ mờ nhận ra điều mà Nhạn Quy định hỏi, nhưng vì Nguyên Trăn đang ở đây nên hắn đành phải gật đầu nói ra sự thật.
“Đêm tân hôn, ngài ức hϊếp ta?” Nhạn Quy không hề do dự, đi thẳng vào vấn đề.