Chương 1

Bầu trời tháng ba thay đổi không ngừng, Ninh Chi vừa bước ra khỏi cửa bệnh viện, bầu trời trong xanh đột nhiên biến sắc, tựa như sắp có bão cát nổi lên.Cô từ bỏ ý định đi tàu điện ngầm, thay vào đó cô đeo khẩu trang và đi thang máy xuống tầng một đến bãi đậu xe.

Ninh Chi có vẻ ngoài lạnh lùng và khó gần, với mái tóc đen dài thẳng, làn da trắng, bên trong đôi mắt không hề có chút cảm xúc, theo lời của Trịnh Nhất Mãn - người bạn của cô, Ninh Chi toát ra khí chất "tránh xa người lạ".

Trong thang máy có vài đồng nghiệp không mấy thân thiết, Ninh Chi chào hỏi ngắn gọn, lấy tai nghe trong ba lô ra, tựa lưng vào thang máy, không để ý đến ánh mắt của họ nhìn.

Một bản nhạc nhẹ nhàng êm dịu vang lên trong tai nghe, thần kinh căng thẳng cả ngày của Ninh Chi cũng được thả lỏng, vai cô thả lỏng, thở một hơi thật sâu.

Kể từ khi được nhận vào làm tại bệnh viên vào cuối năm ngoái, Ninh Chi chỉ có thể tan làm đúng giờ vài lần, phẫu thuật thần kinh nhịp độ nhanh và căng thẳng, làm thêm giờ là chuyện bình thường.

Mỗi lần Ninh Chi tan làm, cô đều có cảm giác như vừa kết thúc một trận chiến.

Khi thang máy đến tầng một, các đồng nghiệp lần lượt rời đi, Ninh Chi là người cuối cùng ra khỏi thang máy.

Xe của cô đậu cách đó không xa, Ninh Chi dựa vào trí nhớ lần trước rẽ trái, đột nhiên nhìn thấy viện trưởng cùng một người đàn ông đang đi về phía cô.

Viện trưởng trên mặt nở nụ cười, xem ra người bên cạnh có địa vị cao hơn ông.

Người đàn ông này hình như cao hơn Ninh Chi một cái đầu, cao 1,9 mét, mặc một bộ vest đen cắt may khéo léo, bờ vai rộng, đôi chân dài, khí chất đáng sợ.

Khi hai người đi ngang qua, Ninh Chi cảm thấy đôi mắt thăm dò dưới tròng kính của mình dừng lại một chút, nhưng khi Ninh Chi nhìn sang, người đàn ông đó đã sải bước rời đi, chỉ để lại một bóng người mờ ảo phía sau, khiến Ninh Chi nghi ngờ. … Liệu mọi thứ có phải là ảo ảnh của chính mình hay không.

Trong không khí thoang thoảng mùi tuyết tùng lạnh lẽo, giống như cảm giác mà người đó mang lại cho cô, thuần khiết và lạnh lẽo, kèm theo một chút ánh trăng mát lạnh.

Bầu trời ở Bắc Thành trở nên hoàn toàn mù mịt, tầm nhìn cực kỳ thấp, nhìn xung quanh, ngay cả biển chỉ đường trong phạm vi một km cũng không thể nhìn thấy.

Vào ngày như vậy không thể lái xe được, Ninh Chi trả xe về vị trí ban đầu rồi lên lầu lấy một chiếc khăn choàng mỏng.

Bạn cô, Trịnh Nhất Mãn, gần đó có một căn nhà chưa sử dụng, Ninh Chi đã gửi tin nhắn trước cho cô ấy, cô lấy từ trong túi xách ra một chiếc khẩu trang, đeo hai lớp, dùng khăn choàng buộc tóc và cầm ô rời đi vào trong đám sương mù màu vàng.

Cô chưa bao giờ có những cảm xúc không cần thiết, mọi người xung quanh đang la hét hay cười đùa, nhưng Ninh Chi chỉ bước nhanh hơn, kéo khăn choàng chặt hơn rồi lao tới mục tiêu của mình.

Cô đang bước đi vội vàng nên không nhìn thấy những ánh mắt lướt qua chiếc ô tô màu đen bên đường khi cô đi qua cổng phía đông của sân trong.

Lúc Ninh Chi đến, Trịnh Nhất Mãn đang chạy xuống lầu: "Sao cậu không gọi cho tớ? Đêm qua mình đã thức cả đêm và hôm nay ngủ say. Thời tiết bên ngoài thế nào rồi? Nếu biết mình sẽ lái xe đi đón cậu".

Ninh Chí đóng ô lại, lắc lắc khăn choàng, cười nhẹ: "Hôm nay không lái xe được, tớ không sao, đi thôi".

Trịnh Nhất Mãn không chịu tin, quay lại lần nữa, thấy tình trạng của cô rất tốt, cảm giác tội lỗi dần dần phai nhạt.

Hai người gặp nhau ở trường đại học, khi Ninh Chi bất hòa với Tiền Duy Viễn và chuyển ra khỏi ngôi nhà đó. Thật không may, cô đã trượt đơn đăng ký chỗ ở và phải thuê một căn nhà bên ngoài, tình cờ Trịnh Nhất Mãn lại là chủ nhà của cô.

Ninh Chi vốn không có tính tình ấm áp, đại học cũng không ở ký túc xá nên quen sống cô độc, cho nên nhiều năm như vậy, cô chỉ có Trịnh Nhất Mãn làm bạn.

Vừa đi thang máy, Ninh Chí thản nhiên hỏi: “Sao hôm nay cậu lại ở đây?”

Trịnh Nhấ Mãn thở dài: "Tối qua mình tổ chức tiệc ở đây. Mết chết thôi, kiếm tiền khó ăn quá."

Ninh Chi vỗ vai cô: "Bà chủ Trịnh cực khổ rồi."

Cảm thấy có chút khó chịu và nhớp nháp, Ninh Chi thả túi xách xuống đi tắm.

Rửa mặt xong, cô nhận được cuộc gọi của Tiền Duy Viễn, cô dứt khoát tắt máy, đối phương liên tục gọi, màn hình lần thứ ba sáng lên, Ninh Chi trả lời: "Có chuyện gì vậy?"

Tiền Duy Viễn tựa hồ không ngờ rằng cô sẽ bắt máy, anh sửng sốt một chút rồi nói: “Chi Chi, là bố đây. Bà ngoại nói con ngày mai có thời rảnh thì đến gặp Hề tổng, chút ba gửi địa chỉ và thời gian vào điện thoại của con. Hãy nhớ đi sớm để người khác không nghĩ chúng ta thô lỗ. Cô vốn dĩ không muốn nghe những gì bố nói. Một tài năng trẻ như Hề tổng rất phù hợp với con. Hai gia đình chúng ta cũng có mối quan hệ hợp tác kinh doanh, cũng có ý định làm thông gia, con thấy thế nào?"

Tóc cô còn chưa khô đã ướt đẫm trên vai, Ninh Chi có chút khó chịu: “Tôi hiểu rồi, còn có chuyện gì nữa à?”

Tiền Duy Viễn nói: “Khi nào có thời gian về nhà đi, con có thể tự mình tính toán, con đã mấy năm rồi không về nhà.”

“Ừ.” Ninh Chí cúp điện thoại, cắm điện vào máy sấy tóc, tập trung sấy tóc. Hơi gió ấm ấm áp khiến cô đột nhiên nhếch khóe miệng tự giễu, rời khỏi nhà mấy năm, Tiền Duy Viễn chỉ gọi điện thoại cho cô có mấy lần, bây giờ chợt nghĩ đến con gái mình, cô liền sợ trọng điểm không phải là "Hợp tác kinh doanh, liên hôn gia tộc” tám chữ này.

Trịnh Nhất Mãn ở bên ngoài lắng nghe một lúc lâu, khi nhìn thấy tiếng máy sấy tóc vang lên, cô mở cửa bước vào.

"Có phải bố cậu gọi không?" Ninh Chí tắt máy sấy tóc gật đầu.

Trịnh Nhất Mãn trợn mắt nhìn trần nhà: “Sau nhiều năm đồng sáng tác, cuối cùng ông ta cũng nhớ ra mình có một đứa con gái có thể bán được. Nói cho cậu biết, mấy ngày trước tôi đã nhờ bố tôi kiểm tra giúp, công ty của Tiền Duy Viễn dạo gần đây gặp rắc rối, đang tìm người giúp tiếp quản công việc kinh doanh, cậu cũng cẩn thận đi đừng để bị ông ta lừa - chờ đã, cậu vừa nói gì vậy?

Ninh Chi ngẩng đầu lặp lại: “Ngày mai tớ phải đi xem mắt.”

Trịnh Nhất Mãn mở to mắt: "Cậu điên à! Không đúng, Tiền Duy Viễn có chuyện gì tốt để giới thiệu với cậu! Lần trước cậu đã bị ông ta lười, ở tuổi đó ông ta đã quá dư dả rồi, Chi Chi." Trịnh Nhất Mãn rất lo lắng nói: “Cậu nói cho tớ đi, có phải vì trong đầu đầy cát nên mới nói bậy như vậy không?”

Ninh Chi đành phải chống hai tay lên thành giường, buồn cười nhìn cô: “Sao cậu còn tức giận hơn tớ?”

Không đợi Mãn Mãn kịp mở miệng, Ninh Chi đã nói tiếp: “Bà ngoại bảo tớ đi, tớ không muốn bà lo lắng."

Trịnh Nhất Mãn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Ninh Chi lại lắc đầu cắt ngang: "Bà ngoại sẽ không làm hại tớ, tớ chỉ muốn làm bà vui thôi."

Lúc này, Mãn Mãn chỉ có thể vỗ nhẹ vai cô và chúc cô may mắn.

Ninh Chi được bà ngoại nuôi dưỡng, giữa ông bà và cháu ngoại có mối quan hệ sâu sắc, cô có thể làm ngơ trước lời nói của bất kỳ ai, nhưng lời nói của bà ngoại thì không.

Buổi tối, hai người nằm trên giường, Trịnh Nhất Mãn ngơ ngác hỏi: “Đối tượng xem mắt cậu tên gì?”

Trong bóng tối, có ánh trăng bao phủ mặt đất, Ninh Chi nhún vai, lãnh đạm trả lời: "Tớ không biết, hình như họ Đông thì phải?"

"Tớ chưa từng nghe nói có người họ Đông ở Bắc Thành..."

Địa điểm được chọn là Nhà hàng Black Pearl nổi tiếng ở Bắc Thành, Blue.

Ninh Chi không trang điểm, mặc một bộ vest đơn giản màu be kết hợp với bốt Chelsea, tuy nhiên vừa bước vào cô vẫn thu hút rất nhiều sự chú ý.

Người phục vụ chắc chắn đã nhìn thấy ảnh của cô từ trước nên đến gần cô và nói: "Cô Ninh phải không? Hề tiên sinh đang đợi cô ở phòng riêng."

Vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến giờ hẹn, nhưng không ngờ rằng, anh ta đã đến.

Ninh Chí vừa đi vừa chợt nhận ra người này họ Hề? Vậy là Hề hay Đông hay là Tịch*?

* 3 họ này trong tiếng Trung pinyin khá giống nhau nên Ninh Chi không biết là họ nào.

Cô thậm chí còn chưa đọc thông tin Tiền Duy Viễn gửi cho cô, nhưng bây giờ cô nhận ra rằng cô coi anh ta như một tờ giấy trắng, nhưng anh ta có thể đã biết mọi thứ về cô.

Càng đến gần phòng riêng, không gian càng yên tĩnh, tiếng dao nĩa va chạm trong đại sảnh dần trở nên mơ hồ, đây là một nơi có sự riêng tư.

Khi xung quanh yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng bước chân cũng bị nuốt chửng, chỉ còn lại hơi thở nông cạn, người phục vụ đẩy cửa vào.

Ninh Chi thoáng thấy một người đàn ông đang lặng lẽ pha trà giữa làn khói.

Anh ta đeo một cặp kính gọng mỏng màu bạc, tính tình lười biếng, một cúc áo sơ mi không cài cúc, cổ tay áo xắn lên tận khuỷu tay, cổ tay vốn thường đeo đồng hồ hơi hướng về phía sau rót cho cô ấy một tách trà.

Cô không biết là do cảm giác anh ta mang lại cho cô, hay là nhiệt độ điều hòa trong phòng rất thấp, Ninh Chi luôn cảm thấy trong nhà lạnh hơn bên ngoài.

Cô bình tĩnh ngồi xuống, không nhận tách trà trước mặt.

Người đàn ông ngước mắt lên, dùng giọng nói trầm thấp du dương, toát ra vẻ lịch thiệp của người cao thượng: “Cô Ninh, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Khi ánh mắt họ chạm nhau, tim Ninh Chí bất giác đập mạnh.

"Là anh……"

Hóa ra hôm đó ở bãi đậu xe không phải là cô tưởng tượng, anh thực sự đã nhận ra cô.

Ninh Chí càng ngày càng hối hận vì mình không xem trước thông tin của anh. Đối với cô, đối đầu với đối thủ như vậy còn khó hơn là được nhận vào trường y.

Cô vô thức xoa xoa thành cốc, băn khoăn không biết có nên ra đòn phủ đầu hay không, người đàn ông đối diện đột nhiên đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra rồi lấy ra một điếu thuốc: "Cô có phiền không?"

Ninh Chí lắc đầu: “Như anh mong muốn.”

Nhà hàng được xây dựng xung quanh khu vườn, những cửa sổ đa giác không đều giống như những khung tranh, đóng khung khung cảnh mùa xuân của khu vườn.

Tuy nhiên, điều này không hay bằng việc người đàn ông dựa vào cửa sổ, từ từ châm điếu thuốc.

Công bằng mà nói, ngoài khí chất cao quý thì ngoại hình của anh ấy chắc chắn rất đẹp trai. Khác với vẻ ngoài mặt lạnh lùng thường thấy, anh ưa chuộng vẻ ngoài nhẹ nhàng trưởng thành và quý phái.

Đôi mắt một mí, sống mũi cao, môi dày vừa phải và đường hàm dưới rõ ràng.

Anh chống khuỷu tay lên bậu cửa sổ, cúi đầu nhai điếu thuốc, lưng hơi lõm xuống rồi thả lỏng người một chút.

Trong phòng tràn ngập sương mù, làn khói xám nhạt bao phủ khuôn mặt anh, nước da trắng lạnh của anh lúc này trông càng lạnh lùng hơn.

Ninh Chi yên lặng chờ hắn hút xong điếu thuốc.

Trong phòng thậm chí còn yên tĩnh hơn trước, ngoại trừ tiếng pha trà, một lúc lâu không ai nói gì.

Ninh Chi đáng ngạc nhiên là không cảm thấy khó khăn trong thời gian này.

“Cô Ninh.”

Anh hút xong điếu thuốc, để gió xuân xua đi mùi khói trong phòng, sau đó đóng cửa sổ lại, ngồi đối diện cô.

Đôi mắt anh trở nên sắc bén trong giây lát.

Nếu không biết đây là buổi xem mắt, Ninh Chi đã coi chiếc bàn trước mặt là bàn đàm phán. Món khai vị đã xong và món chính phải được dọn lên.

Người đàn ông nhàn nhã mở miệng: “Tôi là người kinh doanh, tôi chú ý đến kết quả.”

Ninh Chi mỉm cười, giọng nói rất nhẹ nhàng, chuyển chủ đề: “Hề tổng càng giống học giả hơn.”

Người đàn ông dường như mím môi dưới, nhìn vào mắt cô với ánh mắt dò xét. Nói thật, hắn nhìn người khác có cảm giác ngột ngạt, Ninh Chi dù có bình tĩnh đến đâu cũng vô thức đặt lòng bàn tay lên bàn.

Cô đến đây hẹn hò chỉ để trấn an bà ngoại, còn chuyện yêu đương và kết hôn, cô thậm chí còn chưa từng nghĩ tới.

Ninh Chi vốn định khuyên đối phương cùng nhau giải quyết chuyện cha mẹ, nhưng sau đó lại nói hai người tính cách không hợp nhau, thật sự không thể hòa hợp.

Nhưng hiện tại xem ra đối phương không phải là người dễ dàng hòa hợp.

Không biết kế hoạch của cô có thành công hay không… Ninh Chí bưng trà lên nhấp một ngụm, như vô tình hỏi: “Anh có nghĩ rằng người mới gặp một hai lần sẽ ngồi lại nói chuyện hôn nhân không, giống như ăn trước rồi làm vậy, thực ra là đang đảo lộn đầu đuôi, thứ tự có vẻ không ổn nhỉ?"

Hề Lan Dự nhẹ nhàng liếc nhìn cô, ra hiệu cho cô tiếp tục nói.

Ninh Chí cụp mắt xuống, siết chặt tay trên chiếc cốc, sau đó cô ngồi thẳng dậy, bắt gặp ánh mắt không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo của anh: “Cuộc gặp mặt hôm nay là sự sắp đặt của gia đình. Nói thật, tôi không hề nghĩ đến chuyện kết hôn.”

Hiện tại chỉ sợ không cho được, Hề tiên sinh muốn "kết quả"."

Ninh Chi nói xong liền cầm túi xách đứng lên. Đối phương là người thông minh nên thay vì vòng vo thì nên bày tỏ thái độ thẳng thắn.

Mùi gỗ tuyết tùng quyện với thuốc lá chậm rãi bay vào trong nhà, tay nắm cửa có chút lạnh lẽo, phản ánh khung cảnh lạnh lùng trong nhà, Ninh Chi ngơ ngác nhớ lại hồi nhỏ cô sống ở nhà bà ngoại luôn thích trèo lên mái nhà để ngắm trăng se lạnh.

Lúc cô vừa mở cửa, một giọng nam từ phía sau thản nhiên nói: “Sao cô biết cô Ninh không thể ?”

Sự chắc chắn trong giọng điệu đó khiến cô dừng lại khi mở cửa.