Chương 37

HỒI THỨ MƯÒI MỘT

Cô bỏ cậu lại trong bóng tối ngột ngạt, nhìn cậu lùi xa, dần dần rời xa thế giới của chính mình.

Cả cánh đồng sau khi thu hoạch chỉ còn những gốc dạ và mặt đất cháy đen.

01

Mùi thuốc sát trùng vẫn kí©h thí©ɧ niêm mạc trong xoang mũi.

Một cảm giác sạch sẽ đến mức có chút tàn khốc nhẹ nhàng chạm vào da.

Cảm giác trống rỗng như không thể nào thoát khỏi.

Hoặc nói là hư không cũng được.

Trên hành lang dài và âm u, cửa của các căn phòng hai bên mở ra hoặc đóng lại bất quy tắc. Trên đỉnh đầu là những chiếc đèn trần yếu ớt bao phủ cả hành lang trong một bầu không khí lạnh lẽo.

Giống như đường hầm hư không dẫn đến một thế giới khác. Thỉnh thoảng có bác sĩ cầm khay gốm màu trắng chậm rãi bước đi không tiếng động trên hành lang, sau đbất chợt rẽ vào một phòng bệnh.

Từ một phòng bệnh truyền ra tiếng máy thu thanh đang phát chương trình kể chuyện võ hiệp, mặc dù người kể chuyện dùng giọng kể kích động trầm bổng du dương để biểu đạt tâm tình, nhưng trong môi trường này lại trở nên kỳ lạ. Một lát sau thì chuyển thành tiếng dương cầm chậm rãi.

Phía cuối hành lang có một người già ngồi trên xe lăn đang chậm rãi lăn tới.

Trước kia luôn nghe người ta nói bệnh viện là một nơi tràn ngập oán khí, ngày nào cũng có người chết, ngày nào cũng có người đến gần hơn với cái chết.

Vậy nên mọi người xuất hiện ở đây, bất kể là bác sĩ hay bệnh nhân đều mang một bộ mặt lạnh như băng.

Thật ra dù bạn có nhiều sức sống hơn nữa, nụ cười có rực rỡ hơn nữa, thì khi bạn chậm rãi đi qua hành lang bị ánh đèn huỳnh quang trắng bệch chiếu thành hư không, thì bạn cũng sẽ trở nên lạnh lùng mà vô tình như thể đang chậm rãi bước gần tới cái chết.

Tề Minh và Cố Sâm Tương ngồi bên ngoài phòng cấp cứu.

Bên trong cửa sổ, Dịch Dao nằm trên giường màu trắng. Tóc được chiếc mũ màu trắng bao lại, trên mặt chụp mặt nạ thở oxy. Trên đỉnh đầu là một túi huyết tương màu đỏ nối với ống dẫn nhỏ trong suốt, đưa huyết tương pha loãng đường glucose và các loại dược phẩm truyền ào ạt truyền vào cánh tay Dịch Dao.

Trên máy đo nhịp tim bên cạnh, chiếc kim vẫn yên tĩnh mà ổn định nhấp nhô lên xuống.

Vệt sóng điện tử màu vàng an ổn thể hiện không có nguy hiểm.

Tề Minh ngồi ngoài cửa sổ hành lang, vẫn vùi đầu vào lòng bàn tay trên gối, không nhìn ra vẻ mặt. Nhưng lại không cảm thấy quá mức đau đớn.

Giống như một người mệt mỏi quá sức nên gục đầu ngủ vậy thôi.

Đến tận lúc trên hành lang vang lên tiếng bước chân hấp tấp, Tề Minh mới chậm rãi ngẩng đầu lên, xa xa nhìn thấy khuôn mặt ngập tràn giận dữ của Lâm Hoa Phượng.

02

Giọng nói của Lâm Hoa Phượng vang lên giữa hành lang trống không nghe càng thêm sắc nhọn.

“Cái con ngu xuẩn kia lại làm sao rồi? Trời sinh đã lỗ vốn! Bệnh viện chính là nhà! Tiền quá nhiều rồi đúng không?! Suốt ngày ở bệnh viện! Chết đi cho xong! Để tao thắp hương cho mày!”

Chửi một mạch đến tận cửa phòng cấp cứu, bà nhìn thấy Tề Minh ngồi trên ghế mới dừng lại. Bà ta đứng trước mặt Tề Minh, tức giận hỏi:”Nó bị làm sao thế?”

Tề Minh cũng không trả lời, chỉ nhìn vào qua cửa sổ.

Lâm Hoa Phượng nhìn theo ánh mắt của Tề Minh. Đường nhìn vừa chạm tới người Dịch Dao đeo chụp oxy đang truyền máu bên trong thì lại bất ngờ kêu lên đầy quá khích.

Lúc bác sĩ chạy đến, Lâm Hoa Phượng đang chửi bới ầm ĩ ép hỏi Tề Minh có phải có người đánh Dịch Dao hay không. Nhìn thấy bác sĩ tới, Lâm Hoa Phượng quay lại hỏi bác sĩ: “Con gái tôi làm sao thế? Bị người ta đánh đúng không? Thằng súc sinh nào, có còn luật pháp nữa hay không?”

Người phụ nữ trung niên đi phía trước thoạt nhìn có vẻ là bác sĩ chính, bà chậm rãi bỏ khẩu trang ra, nhìn Lâm Hoa Phượng một cái, trong mắt là vẻ chán ghét và khinh thường: “Bà kích động cái gì? Bà trật tự đi, bệnh viện này không phải chỉ có mình con bà là bệnh nhân.”

Lâm Hoa Phượng ném túi xách lên ghế: “Bà ăn nói cái kiểu gì đấy hả?”

Bác sĩ cau mày, không định tiếp tục chấp vặt, chỉ lật xấp bệnh án trên tay. Lật đến tờ của Dịch Dao liền khinh thường nói: “Mấy ngày trước con gái bà đã phá thai, lúc dọn tử ©υиɠ làm tổn thương thành tử ©υиɠ, vừa rồi có thể là lại bị ngoại thương như va đập hoặc lôi kéo nên bây giờ đang bị xuất huyết sau khi phá thai.”

Nói xong gấp cặp tài liệu lại, bổ sung một câu:”Có điều bây giờ không sao nữa rồi.”

Vẻ mặt Lâm Hoa Phượng đột nhiên thu lại, tỉnh táo nhìn bác sĩ chằm chằm:”Vừa rồi bà nói là phá thai?”

“Đúng, phá thai.” Bác sĩ nhắc lại lần nữa sau đó đi luôn, bỏ lại một câu: “Bà còn lớn tiếng ồn ào nữa là sẽ có người đuổi bà ra ngoài.”

Lâm Hoa Phượng nhìn Dịch Dao vẫn nằm hôn mê trong phòng, rồi lại quay ra nhìn Tề Minh đang ôm đầu ngồi trên ghế không nói gì, ánh mắt trở nên khó mà suy đoán giữa sắc trắng của hư không.

Cũng nhìn về phía Tề Minh còn có Cố Sâm Tương vẫn ngồi bên cậu nãy giờ.

Cô chậm rãi đứng lên, lòng bàn tay có một lớp mồ hôi lấm tấm.

Từng viên pha lê tản mát lăn xuống dưới đất đột nhiên được một sợi dây xâu vào, xếp thành một đường thẳng tắp, chỉ thẳng vào một sự thật từ trước đến nay vẫn không nhìn ra.

Cố Sâm Tương nhìn Tề Minh trước mặt, cậu vẫn ôm đầu không nói gì.

Lâm Hoa Phượng chậm rãi bước mấy bước đến đứng trước mặt Tề Minh. Bà ta cúi đầu, như cười như không nhìn Tề Minh, nói: “Trước kia đúng là tao nhìn lầm mày thật.”

Cố Sâm Tương đứng dậy, cầm lấy cặp sách xoay người đi, cô cảm thấy mình ở lại thêm giây đồng hồ nữa là sẽ nổ tung.

Lúc xoay người đi chợt có một bàn tay giữ lại.

Là tay Tề Minh.

Cậu nắm tay Cố Sâm Tương, chậm rãi kéo đến trước mặt mình. Bàn tay Cố Sâm Tương lạnh buốt, ướt sũng. Tề Minh nhỏ giọng nói: “Không phải tớ”.

Cố Sâm Tương không động nhưng cũng không định bước đi nữa. Cô xoay người lại nhìn Tề Minh trước mặt, trông cậu yếu ớt như một đứa trẻ con, trong lòng cô đau xót không nói lên lời.

“Không phải mày?” Lâm Hoa Phượng đột nhiên cao giọng:”Mày cho rằng mày nói không phải mày thì tao tin à? Trừ mày ra, Dịch Dao nhà tao gần như cả ngày không nói chuyện với thằng con trai nào, không phải mày thì ai? Đừng cho rằng Dịch Dao nhà tao đơn thuần dễ bắt nạt, nó dễ bắt nạt nhưng mẹ nó thì không dễ bắt nạt như vậy. Mày lấy điện thoại di động ra!”

Tề Minh không động. Lâm Hoa Phượng đột nhiên kéo áo khoác cậu ra, lục tìm điện thoại: “Tao bảo mày lấy điện thoại ra!”

Lâm Hoa Phượng lục được điện thoại của Tề Minh, mở danh bạ tìm số của Lý Uyển Tâm, bấm nút gọi. Điện thoại đổ mấy hồi chuông đã nghe thấy giọng nói của Lý Uyển Tâm từ trong điện thoại vọng ra: “Bảo bối, sao giờ này con vẫn chưa về nhà?”

Lâm Hoa Phượng cười lạnh một tiếng: “Lý Uyển Tâm, tao là Lâm Hoa Phượng.”

03

Lý Uyển Tâm và bố Tề Minh lòng như lửa đốt chạy tới bệnh viện, vừa đúng lúc nhìn thấy Lâm Hoa Phượng chỉ vào đỉnh đầu Tề Minh mắng chửi thô tục, còn con trai mình thì ngồi trên ghế, ôm đầu không nói câu nào. Lý Uyển Tâm giống như một khối thuốc nổ bị châm lửa.

“Lâm Hoa Phượng, sao cái mồm mày lại thối thế hả? Mày đánh đĩ đánh bằng mồm hả?”

Bố Tề Minh vừa nghe thấy đoạn mở màn này đã không chịu nổi, vội tránh ra để khỏi phải nghe thấy đủ loại câu nói ác độc mà phụ nữ thời mãn kinh có khả năng tổ hợp ra. Ông xoay người đi vào phòng làm việc của bác sĩ. Phía sau là tiếng tranh cãi của phụ nữ càng lúc càng xa.

“Mẹ kiếp, Lý Uyển Tâm, mày nói cái gì? Mày cho rằng cả nhà mày là cái thứ gì? Chồng mày không biết nuôi bao nhiêu mụ đàn bà bên ngoài, mày cho rằng mọi người đều không biết sao? Bây giờ thì hay rồi, con trai mày học theo làm với Dịch Dao nhà tao rồi. Hôm nay mà không nói cho rõ ràng thì đừng hòng xong việc. Mẹ con tao đằng nào cũng không cần mặt mũi nữa, để xem nhà họ Tề chúng mày có cần mặt mũi không!”

“Mày nói rõ cho tao xem nào! Con đĩ kia! Con trai tao có bao nhiêu đứa con gái mà nó thích, còn cái con Dịch Dao âm khí quấn đầy người nhà mày, có cho nhà tao cũng không thèm lấy. Nhìn cái mặt nó thôi đã thấy xúi quẩy rồi! Mày thì chồng bỏ, còn nó thì có cha sinh không có cha dưỡng!”

“Ha ha! Mày nói ở đây cũng vô dụng.” Lâm Hoa Phượng cười lạnh một tiếng:”Tao sẽ bảo bác sĩ, hoặc tao sẽ báo cảnh sát, tao phải xem rốt cuộc là dòng giống nhà nào.”

Lý Uyển Tâm tức đến run rẩy, thấy Tề Minh trước mặt vẫn ngồi im không lên tiếng, trong lòng thật sự không biết sự thể thế nào.

Từ lâu trong ngõ đã có tin đồn là Tề Minh và Dịch Dao đang cặp với nhau, chỉ có điều Lý Uyển Tâm sống chết không tin. Bà ta nhìn con trai lặng im trước mặt, trong lòng như có một bàn tay sợ hãi đang bóp chặt.

Bà ta hít sâu một hơi, xoay người qua kéo con trai mình lên.

“Tề Minh, mẹ hỏi con, con nhìn vào mắt mẹ mà nói, đứa con đó của Dịch Dao rốt cuộc có phải là của con hay không?”

Tề Minh không động.

“Con nói đi nào!” Hai giọt nước mắt của Lý Uyển Tâm như hai hạt đậu lành lăn ra đến viền mắt.

Tề Minh vẫn không động.

Cố Sâm Tương bên cạnh quay mặt đi. Hai hàng nước mắt cũng đã chảy xuống. Cô cầm cặp sách lên chạy về phía cầu thang cuối hành lang. Cô không muốn tiếp tục ở chỗ này thêm một phút nào nữa.

Trên đầu là ánh đèn nhợt nhạt vĩnh viễn không thay đổi. Dưới ánh đèn, khuôn mặt trầm mặc Tề Minh trông như được khắc bằng đá. Lý Uyển Tâm ở bên cạnh cậu như đã già đi mười tuổi chỉ trong nháy mắt. Bà ta mấp máy môi mà không biết nên nói gì, ảo não ngồi xuống ghế bên cạnh: “Nghiệp chướng! Nghiệp chướng!”

Lâm Hoa Phượng đứng trước mặt Lý Uyển Tâm, đẩy vai bà ta: “Mày còn kiêu ngạo nữa không? Nói đi, bây giờ mày định làm thế nào?”

Tề Minh đứng lên đẩy Lâm Hoa Phượng ra: “Bà đừng động vào mẹ tôi.”

Cậu đỡ Lý Uyển Tâm lên, nhìn thẳng vào mặt bà ta, nói: “Mẹ, mẹ đừng lo, đứa bè này không phải của con. Con thề. Mặc cho họ báo cảnh sát cũng được, muốn xét nghiệm cũng được, con không có gì phải sợ.”

Ánh mắt đang yếu ớt của Lý Uyển Tâm đột nhiên như có ngọn lửa châm vào hừng hực bốc cháy, bà ta nhảy dựng lên, dơ ngón tay chỉ thẳng vào mũi Lâm Hoa Phượng: “Con đĩ này, con gái của đĩ thì cũng là đĩ! Cả nhà mày muốn làm vệ sinh công cộng thì cũng chẳng sao, nhưng đừng có hắt nước bẩn vào Tề Minh nhà tao…”

Tề Minh cau mày, một lần nữa ngồi xuống ôm đầu.

Những lời khó nghe đó như những cái bạt tay giáng xuống mặt Lâm Hoa Phượng, cũng như tát thẳng vào mặt cậu. Cậu quay đầu nhìn vào trong qua cửa sổ kính, thấy Dịch Dao đã tỉnh lại từ lâu, trên gương mặt cô nhìn ra cửa sổ có hai hàng nước mắt rõ ràng, chảy xuống dọc theo má, thấm vào ga giường màu trắng.

Tề Minh ghé sát vào cửa kính, mở miệng nói với Dịch Dao. Dịch Dao nhìn thấy khẩu hình của Tề Minh, cậu đang nói với cô: Xin lỗi.

04

Bầu không khí trong nhà đã căng thẳng đến cực điểm.

Nhưng Cố Sâm Tây không hề vì vậy mà thu lại vẻ không quan tâm của mình. Cậu nằm trên ghế sô pha, gác chân lên bàn uống nước, nhàn nhã lật xem tờ báo ngày. Bố của Sâm Tây ngồi bên cạnh đeo kính lão xem ti vi.

Mẹ Sâm Tây đứng ở cửa, vẫn nhìn ra hành lang. Hai bàn tay không ngừng xoa vào nhau trước mặt.

Đã sắp tám giờ rồi, Cố Sâm Tương vẫn chưa về.

Mẹ Sâm Tây gọi điện thoại cho Cố Sâm Tương suốt, nhưng máy của Cố Sâm Tương vẫn nằm trong trạng thái tắt máy.

Cố Sâm Tây nhìn mẹ mình đi tới đi lui trong phòng khách, ngồi đâu cũng không yên, thế là đặt tờ báo xuống, nói: “Mẹ không cần sốt ruột, chắc chắn là trường có việc nên chị con chưa về được. Chị ấy cũng lớn rồi, chẳng lẽ còn có thể đi lạc được à?”

“Chính vì lớn rồi nên càng dễ dàng sảy ra chuyện! Mọi lần có việc ở trường, nó đều gọi điện về nhà trước, hôm nay lại không hề gọi, điện thoại cũng tắt máy, có thể không lo lắng được sao?”

“Thế mẹ có lo lắng đến đâu thì ở đây cũng vô dụng, mẹ cứ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát. Đừng để đến lúc chị ý về, mẹ lại ốm ra đấy thì hỏng hết.” Cố Sâm Tây bỏ tờ báo xuống, đứng dậy rót một cốc nước.

“Con xem con nói vậy có nghe được không? Nó là chị gái con, muộn thế này mà vẫn chưa về thì ai mà coi như không có chuyện gì được? Trước kia hai đứa đi đâu cũng đi về cùng nhau, sao hôm nay nổi điên thế nào lại không về cùng chị con?”

“Không có việc gì thì mẹ đừng nhiều chuyện nữa. Nói như mẹ thì chị không về là lỗi của con à?”

“Ông xem con trai ông kìa!” Mẹ Sâm Tây đột nhiên cao giọng gầm lên với bố Sâm Tây đang xem ti vi. “Ông xem trong mắt nó làm gì còn có mẹ nó nữa.”

Bố Sâm Tây đặt điều khiển từ xa xuống, nói: “Sâm Tây, con làm thế là không tốt, không được cãi ngang với mẹ con.”

Cố Sâm Tây ngồi xuống sô pha đọc báo, chẳng buồn đôi co với mẹ nữa.

Vừa giở tờ báo đến mục giải trí, thì ngoài hành lang đã có tiếng thang máy mở cửa. Mẹ Sâm Tây nhảy dựng lên, chạy ra ngoài như đột nhiên được cắm điện, sau đó từ ngoài hành lang vang lên tiếng hò hét của mẹ: “Ôi chao Tương Tương, sao con lại không gọi điện, con làm mẹ sốt ruột chết đi được. Ôi chao, vừa rồi mí mắt mẹ cứ giật giật, may là con về rồi, nếu không mẹ phải báo cảnh sát mất.”

Cố Sâm Tây đặt tờ báo xuống, đi vào trong bếp bưng cơm nước ra.

Lúc ăn cơm, Cố Sâm Tương vẫn cúi đầu.

Cố Sâm Tây lén nhìn chị gái một chút, phát hiện hai mắt Cố Sâm Tương đỏ đỏ. Cậu đá chân chị gái dưới gầm bàn, sau đó ghé lại gần nhỏ giọng hỏi: “Sao thế? Khóc à?”

Cố Sâm Tương chỉ lắc đầu, nhưng giọt nước mắt đột nhiên rơi xuống bát thì khiến mọi người giật nảy mình.

Người bùng nổ đầu tiên chính là mẹ Sâm Tây. Bà nghĩ lại chuyện hôm nay con gái về nhà muộn như vậy, rồi lại nhìn con gái khóc đỏ mắt trước mặt, đủ loại hình ảnh hiện lên trong đầu: “Tương Tương… Con đừng làm mẹ sợ…”

Bà đặt đũa xuống.

Chắc là Cố Sâm Tương cũng cảm thấy mình hơi mất kiềm chế , bèn lau nước mắt, nói: “Mẹ, con không sao. Chỉ là hôm nay có một bạn nữ đột nhiên chảy máu phải đưa vào bệnh viện. Bạn ấy bị thế vì trước đó đã phá thai. Con thấy bạn ấy đáng thương quá thôi mà.”

Cố Sâm Tây đột nhiên đứng bật dậy, làm bàn ăn rung động một hồi.

“Người chị nói là Dịch Dao hả?” Cố Sâm Tây hỏi. truyenhdt.com

“Đúng vậy.” Cố Sâm Tương ngẩng đầu lên.

Cố Sâm Tây xoay người dời khỏi bàn ăn, mở cửa định đi ra ngoài. Đi được một nửa lại bất chợt quay lại hỏi: “Bây giờ bạn ấy đang ở đâu?”

Mọi người trong nhà còn chưa kịp phản ứng, không hiểu là có chuyện gì sảy ra, chỉ tưởng là Cố Sâm Tây phát điên.

Chỉ có Cố Sâm Tương hiểu được. Cô nhìn em trai đang căng thẳng trước mặt, sau đó lại nghĩ đến Dịch Dao bây giờ đang nằm trong bệnh viện và Tề Minh lắc đầu phủ nhận. Cô nhìn mặt Cố Sâm Tây, trái tim nặng nề trĩu xuống.

“Em ngồi xuống ăn cơm đi.” Cố Sâm Tương nghiêm mặt.

“Chị nói cho em biết bạn ấy đang ở đâu.” Cố Sâm Tây hơi sốt ruột.

“Chị bảo em ngồi xuống!” Cố Sâm Tương đập đôi đũa xuống bàn.

Tất cả mọi người bao gồm Cố Sâm Tây đều bị cô làm cho kinh hãi. Ngay cả mẹ và bố cũng biết, từ trước đến nay Cố Sâm Tương luôn bao che cho đứa em trai bảo bối này, phản ứng khác thường hôm nay khiến mọi người không tránh khỏi ngơ ngác.

Cố Sâm Tây giận dỗi kéo ghế ngồi xuống, mặc dù không phục nhưng nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của chị gái trước mặt thì cũng không dám chọc giận nữa.

Cả nhà yên lặng ăn nốt bữa cơm.

Cố Sâm Tương không dọn bát đũa như thường ngày mà đặt bát xuống, kéo Cố Sâm Tây vào phòng.

Cô đóng cửa lại, quay sang hỏi Cố Sâm Tây: “Có phải em giấu chị chuyện gì không?”

“Chị làm sao thế?”

“Quan hệ giữa em và Dịch Dao là thế nào?” Sắc mặt Cố Sâm Tương trở nên xấu hơn.

“Chị nghĩ cái gì đấy?” Dường như đã hiểu ra vấn đề, Cố Sâm Tây chán nản nhún vai buông tay.

“Chị hỏi em.” Cố Sâm Tương tóm tay áo em trai. “Con của Dịch Dao có phải của em hay không?”

Cố Sâm Tây mở miệng, đang định nói thì cửa đã bị đẩy mạnh ra.

Giữa cửa là mẹ với khuôn mặt xanh mét.

Không đợi Cố Sâm Tương nói gì, mẹ đã lao vào Cố Sâm Tây: “Mày muốn chết hả? Đồ khốn nạn!”

Vô số cái tát đổ ập xuống, toàn bộ rơi vào người Cố Sâm Tây.

Cố Sâm Tương muốn ngăn cản, nhưng bị một bạt tai đánh thẳng vào mặt, cả người ngã ra đυ.ng vào góc bàn học.

05

Dịch Dao nằm trên giường. Mắt nhìn thẳng lên trần nhà.

Có cảm giác dường như rất nhiều năm đã trôi qua trong nháy mắt. Tất cả ngày đêm xếp thành một hàng dài không nhìn thấy điểm cuối. Còn chính mình thì đứng ở cuối hàng, không thể đuổi kịp. Thế là những ngày đêm đó biến mất trước mặt. Chỉ còn lại chính mình cô đơn ở lại cuối cùng của năm tháng.

Dường như trong nháy mắt đã già đi mười tuổi, Dịch Dao cử động thân thể, một cảm giác yếu ớt từ da đầu truyền tới toàn thân. Vô số chấm sáng ảo giác bơi lội trong tầm mắt. Trong nhà là ánh sáng dần dần tối đi của buổi hoàng hôn. Trong bếp truyền đến mùi cháo gạo thơm thơm.

Lâm Hoa Phượng cầm thìa múc cháo vào bát, đưa tay đóng cửa, lau nước mắt trên mặt.

Bà ta bưng bát cháo đi tới bên giường Dịch Dao. “Ăn cháo đi.”

Dịch Dao lắc đầu, không ngồi dậy.

Lâm Hoa Phượng cầm bát không động đậy, vẫn cầm bát đứng chờ bên giường.

“Mẹ đừng như vậy nữa.” Dịch Dao nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt từ thái dương chảy xuống.

“Tao đừng làm như vậy? Tao có làm gì đâu mà đừng làm như vậy?” Lâm Hoa Phượng cầm bát. “Bây giờ thì biết đau, biết khóc cơ đấy!”

Trong bóng tối, Dịch Dao không phát ra âm thanh, chỉ dùng sức cắn môi run rẩy.

“Mày là đồ ti tiện, mày là đồ ti tiện cùng cực!” Lâm Hoa Phượng đặt mạnh bát xuống bàn học bên bàn, cháo bắn ra phân nửa, bốc lên hơi nóng nghi ngút.

“Đúng, con là đồ ti tiện.” Dịch Dao kéo chăn lên, lật úp xuống không nói gì nữa.

Lâm Hoa Phượng đứng bên giường, để mặc con đau trong lòng như dao găm đâm thẳng vào lục phủ ngũ tạng.