Chương 6

Yến Phi không biết mình trở lại phòng bệnh như thế nào. Yến Tam Ngưu lúc này đã ngủ thực sâu, Yên Phi không có gọi ông dậy. Hắn đi tới trên chiếc ghế mà mỗi ngày Yến Tam Ngưu ngồi, chậm rãi ngồi xuống. Nếu hiện tại đã là năm năm sau, như vậy có thể giải thích tại sao chính giới lại có chuyển biến về quyền lực như vậy. Tại trong danh sách nhân vật quan trọng của chính giới, hắn nhìn không thấy bất cứ ai thuộc Chung gia, càng không có nhìn thấy bất cứ ai thuộc Quyền gia. Trong đầu hiện lên mấy người Nhạc gia, Tôn gia cùng Tiêu gia kia. Yến Phi xoa bóp mi tâm đã bị hắn làm cho hồng cả lên, địa vị của ba nhà này so với năm năm trước càng thêm cao hơn, nhưng mà Thiệu Thiệu, A Trì cùng với Tiểu Tiểu đâu? Bọn họ ba người là tiến nhập vào quân bộ hay vẫn là đang ở tại nơi nào đó trau dồi kinh nghiệm, chuẩn bị tiến vào thượng tầng của chính giới?

Trong nháy mắt, Yến Phi mạnh mẽ áp chế làm nguội đi tâm tình kích động. Năm năm… đã năm năm… hắn chết đi sẽ khiến cho ba người kia bi thương, thế nhưng năm năm đã qua, bọn họ cũng có thể đã bình tĩnh lại. Năm năm, hắn trở thành một thiếu niên 19 tuổi, mà ba người kia… đã 27 tuổi… Có lẽ, cũng đã kết hôn, hoặc là, chuẩn bị kết hôn.

Hắn cùng bọn họ… đã là hai đường thẳng song song không còn có khả năng cùng xuất hiện nữa. Hắn, rời khỏi cái vòng luẩn quẩn, mà ba người bọn họ vẫn ở trong cái vòng luẩn quẩn đó. Cứ như vậy đi, bản thân mình đã chết, không thể tạo thêm cho bọn họ phiền toái, cũng không thể làm cho mình phiền toái. Không phải đã quyết định một đời này nhất định phải tiêu sái tự do mà sống sao? Hắn, không còn là Chung Phong luôn bị áp lực nữa, mà là Yến Phi tự do, như chim én bay lượn tự do.

“Hô…”

Thở dài một hơi, Yến Phi nhìn người nông dân thành thật đang ngủ say trên giường. Hắn nỗi lo hàng đầu hiện tại đó là làm sao có thể khiến cho cuộc sống gia đình tốt lên. Người thành thật như vậy, ở trong cuộc sống xã hội hiện tại ăn tươi nuốt sống này, sẽ không ai thay ông nghĩ biện pháp, đời này cũng sẽ không thể xoay người thoát khỏi kiếp nghèo đói. Người cha này, nhất định sẽ không tát đứa con, nhất định sẽ không bởi vì lợi ích mà bức đứa con kết hôn, nhất định sẽ tận lực hoàn thành duy trì được giấc mộng của đứa con, ham mê của đứa con.

Yến Phi, cha mẹ của anh em của cậu, tôi nhận. Cậu an tâm đầu thai đi thôi. Chúc cậu nếu có kiếp sau, hãy là một người có tiền, không tự ti, không thống khổ.

Gió nhẹ thổi qua, tựa hồ như có người thấp giọng nói: “Tôi sai lầm rồi… tôi sai lầm rồi… Cảm ơn anh…”



Yến Tam Ngưu đi rồi, ông cầm một chiếc túi rách nát cùng với chỗ hoa quả còn lại bị Yến Phi cường ngạnh bắt mang theo, đi ra ga xe lửa. Yến Phi đi tới ga để tiễn. Trước khi đi, Yến Tam Ngưu lấy từ trong túi ra 200 đồng tiền, đưa cho con trai, lại bị Yến Phi đẩy trở về. Hắn sẽ không gia tăng thêm gánh nặng không cần thiết cho gia đình. Cam đoan bản thân sẽ không ngược đãi chính mình, hơn nữa có thể tự lo được sinh hoạt phí, Yến Phi nhìn Yến Tam Ngưu cẩn thận từng bước rời đi. Hắn dùng lực phất tay: “Cha, lễ năm mới con sẽ trở về.”

“Nhất định phải trở về.”

“Sẽ trở về. Về nhà thì gửi thư cho con.”

“Được, con cũng phải như thế, phải thường gửi thư về nhà.”

“Con sẽ.”

Ở thời đại này điện thoại đã trở nên thông dụng, thế nhưng tại trong những gia đình nghèo khó giãy dụa tìm cách lo ăn lo mặc. nào dám có hi vọng xa vời không thực tế. Thu hoạch nhiều một chút, bán nhiều hơn một chút để kiếm thêm chút tiền mới là những gì họ nghĩ tới.

Yến Tam Ngưu đi rồi, Yến Phi từ trong túi lấy ra một ví tiền mỏng dính làm bằng da nhân tạo, ví tiền thực cũ, đã có chỗ bị rách. Đây là do bạn cùng phòng của Yến Phi ngày đó tới bệnh viện thăm hắn mang tới, trừ bỏ ví tiền ra còn có một chìa khóa phòng ký túc xá. Người bạn kia gọi là gì nhỉ? Yến Phi suy nghĩ nửa ngày cũng nhớ không được tên của người kia, chờ trở về rồi nói sau đi. Tuy rằng bạn học cùng lớp và bạn cùng phòng ngày đó đều biểu hiện rất thân thiết, thế nhưng Yến Phi không phải đồ ngốc. Yến Phi trước có lẽ sẽ nhìn không ra, nhưng hắn lại thấy rõ, trong mắt của bọn họ đều là không kiên nhẫn cùng với khinh thường. Có lẽ là khinh thường hắn tự sát, có lẽ vốn cũng đã rất khinh thường. Nhất là người bạn cùng phòng, phỏng chừng là do chủ nhiệm ép buộc cậu ta tới.

Cười rồi lắc đầu, Yến Phi lười cùng đám trẻ con kia so đo. Tiền trong ví có 72 đồng 4 hào, một phiếu ăn cơm, một chi phiếu, một thẻ thư viện, một ảnh gia đình màu xám trắng. Trên ảnh gia đình có bốn người, Yến Phi, Yến Tam Ngưu, còn hai người khác là mẹ của Yến Phi cùng em trai của Yến Phi. Nghe nói người em trai này nhỏ hơn Yến Phi 4 tuổi, sang năm sẽ thi trung học. Phỏng chừng tới lúc đó Yến Tam Ngưu sẽ vì học phí của đứa con thứ hai này mà phát sầu. Yến Phi đem ví tiền nhét vào trong túi quần sau mông, kéo nhẹ quần áo không được tốt lắm trên người, đi ra ngoài. Quay về ký túc xá, chuyện thứ nhất cần làm chính là tổng vệ sinh! Tuy rằng quần áo trên người của hắn là của Yến Phi, thế nhưng linh hồn của hắn là Chung Phong, Chung Phong có chứng

khiết phích.

Bao lâu rồi không có ngồi qua xe công cộng? Yến Phi ôm tâm tình mới lạ, tìm đồng hai hào đổi lấy một lần đi xe trở về trường học. Nhìn bốn chữ đại học Đế Đô thực to, Yến Phi mở ra hai tay, ở trong lòng hô to: [Tôi, Chung Phong, đã trở lại!]

Bước vào trong trường cũ, đời trước, trước khi tự sát hắn đã từng trở về, bất quá đã là năm năm trồi qua, trường học cũ vẫn có một chút thay đổi. Kiểu dáng của đài phun nước ở cửa lớn được sửa lại, thêm một ít cây cối hoa cỏ, thêm một vài kiến trúc mới xây. Yến Phi không có vội vàng trở về ký túc xá, coi như lần đầu tiên tới đại học Đế Đô, đem tất cả những nơi mà hắn không biết ở trong vườn trường đều đi tham quan một lượt. Thường dùng hai tay tạo thành khung ảnh —– ngón cái cùng ngón trỏ của tay trái và tay phải ghép thành một hình 口, lựa chọn những phong cảnh mà hắn hài lòng.

“Yến Phi!”

Yến Phi đang say mê tuyển chọn phong cảnh, một hồi lâu còn chưa có phản ứng được có người gọi hắn, vẫn là phải tới sau khi đối phương vỗ xuống bờ vai của hắn. Yến Phi quay đầu, một người không phải quá quen thuộc nhưng nhớ rõ tên. Hả? Hắn thế nhưng lại nhớ rõ tên của người này!

“Cậu, ừ, có khỏe không?”

Đối phương tựa hồ lo sợ sẽ kí©h thí©ɧ tới hắn, ấp a ấp úng hỏi.

Yến Phi lễ phép cười, không dấu vết tránh sang bên cạnh từng bước, có chứng

khiết phích làm cho hắn không thích cùng người không quen quá mức thân cận. Người này hình như tên là Tương Điền. Nhìn quần áo của y, hẳn gia cảnh cùng với Yến Phi cũng không sai biệt lắm.

“Rất tốt.”

“Cha cậu đâu? Đã trở về?”

“Ừ, mới vừa tiễn cha ở ga xe lửa. Tôi hiện tại quay về ký túc xá.”

“À, tôi muốn tới phòng học, cậu không có việc gì là tốt rồi. Vậy ngày mai cậu có như thường lệ đi làm không?”

“Đi làm?” Yến Phi sửng sốt một chút.

Tương Điền trêu ghẹo nói: “Cậu sẽ không phải ngủ tới hồ đồ luôn rồi đi. Là làm thuê trong trường a, ở căn tin lau bàn.”

“Lau bàn? Căn tin? Căn tin sinh viên?” Không thế nào!

Tương Điền nghi hoặc nói: “Cậu thực sẽ không phải ngủ tới hồ đồ rồi chứ. Đúng thế, chúng ta không phải mỗi ngày giữa trưa cùng buổi tối đều ở trong căn tin lau bàn sao? Bằng không tháng này chúng ta sẽ không có phí sinh hoạt.”

“…” Đối với Chung Phong có chứng

khiết phích mà nói, muốn hắn cầm một cái khăn lau tới lau đi những cặn thức ăn không biết do người nào nhổ ra, quả thực chính là tra tấn. Nhưng mà nghĩ đến trong túi chỉ còn lại hơn 70 đồng, trong chi phiếu chỉ có 5 phần, Yến Phi nhịn xuống du͙© vọиɠ muốn xoa mi tâm của mình, gật đầu: “Nhớ ra rồi, tôi quả thực ngủ tới hồ đồ. Cậu cũng biết tôi uống rất nhiều huốc, đầu óc tương đối bị ảnh hưởng.”

Không nghĩ tới Yến Phi tự mình nói ra, Tương Điền ngược lại không xấu hổ, cười nói: “Khó trách cậu hồ đồ, vậy ngày mai giữa trưa 11 giờ tới căn tin, nhớ rõ a. Còn có, nếu hai tiết cuối cùng buổi sáng hoặc là hai tiết cuối cùng buổi chiều mà cậu có ca học, có thể không cần tới căn tin. Dù sao cũng là căn cứ theo tình huống phải có mặt mới được lấy tiền công.”

“Một tháng có thể có bao nhiêu?”

“Cậu sau này không nên làm ra mấy hành động xằng bậy nữa, nhìn cậu hồ đồ kìa.” Tương Điền tốt bụng trả lời: “Một tháng 200 tới 400.”

Thật sự không nhiều lắm a.

Yến Phi gật gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ đi.” Ở trước khi hắn có thể kiếm được tiền, hắn sẽ đi.

“Được, tôi đi đây.”

“Ừ.”

“Cái kia…” Tương Điền hạ giọng, “Người của ký túc xá chỗ cậu, không dễ sống chung, cậu cũng đừng để ý tới bọn họ. Bọn họ nói gì cái gì, cậu cũng không cần để vào trong tai.”

Nhìn Tương Điền như vậy, người trong ký túc xá xem ra không phải là dễ ở chung. Yến Phi có chút chuẩn bị tâm lý, gật gật đầu. Đối với Tương Điền này ấn tượng không quá sai, tuy rằng răng của đối phương có chút vàng, bình thường không có đánh răng sao?

Dặn dò mấy câu, Tương Điền rời đi. Yến Phi ngẩng đầu nhìn về không trung không được xanh lắm, thuận theo trí nhớ mong lung mà đi về hướng ký túc xá. Vừa rồi đã quên hỏi trong ký túc xá có mấy người. Hắn trước kia ở bên ngoài trường thuê phòng, cũng không quan tâm tới xem trong ký túc xá có bao nhiêu người. Hắn có chứng

khiết phích, thực bài xích chuyện cùng với người khác sống chung. Ba người kia nếu như không phải từ nhỏ đã đi theo hắn, hắn cũng sẽ không để cho bọn họ tùy tiện đi vào trong phòng ở của mình. Nghĩ tới ba người kia, tâm của Yến Phi lại đau đớn một trận. Đối với ba người kia mà nói, đã trôi qua năm năm, không giống như hắn, ly biệt mới chỉ có nửa tháng. Lập tức muốn đem ba người quan trọng nhất trong nhân sinh của hắn quên đi, hắn trong chốc lát vẫn là làm không được. Nếu không có lý trí luôn một mực nhắc nhở bản thân, hắn đã nhịn không được muốn đi tìm bọn họ.

Đem tên của ba người kia đặt ở tại nơi sâu nhất trong đáy lòng, Yến Phi đi tới ký túc xá, phòng của hắn ở tại tòa nhà số sáu. Bảo vệ ở cửa vừa nhìn thấy hắn, sắc mặt liền thay đổi, rồi cùng tên còn lại nhẹ giọng thì thầm. Yến Phi thậm chí còn có thể thấy rõ ràng được vài người bảo vệ ở cửa kia đối với hắn chú ý cùng xoi mói. Có sinh viên đi ngang qua hắn cũng đối với hắn lộ ra chú ý. Yến Phi mắt điếc tai ngơ, làm như không thấy. ‘Hắn’ tự sát, chuyện này xem ra cũng không phải điều gì bí mật.

Không nhìn những ánh mắt khác thường xung quanh, Yến Phi một bậc lại một bậc đi lên trên lầu bốn, đứng ở trước cửa phòng 3413

của ký túc xá. Cầm tay nắm của cánh cửa, cửa không có khóa, Yến Phi mở cửa đi vào. Hai nam sinh đang ở bên trong ký túc xá chơi trò chơi đồng thời quay lại nhìn hắn.

“Chào mọi người.”

Nói ra ba chữ, Yến Phi nhìn quanh ký túc xá một vòng, nhẹ nhàng thở ra, hoàn hảo, chỉ có bốn chiếc giường ngủ, người không tính là nhiều. Đóng cửa, Yến Phi đứng ở cửa vài giây, xác định cái giường có độ dày chăn đệm mỏng nhất dựa sát vào phòng vệ sinh kia chính là giường của mình, hắn liền đi qua. Điều kiện ký túc xá sinh viên của đại học Đế Đô đương nhiên tương đối không tồi. Có một phòng

vệ sinh độc lập, gian rửa mặt độc lập, giường ngủ của mỗi người cũng độc lập, dưới giường là bàn học cùng tủ quần áo.

Yến Phi nhìn nhìn giường của chính mình, lại nhìn bàn học của chính mình, mày khẽ nhíu lại, thật sự là bẩn. Lại nhìn nhìn sàn nhà dưới chân, bẩn muốn chết. Ánh mắt phiêu tới trên một chiếc bồn hẳn là bồn rửa mặt, thái dương của hắn nhảy lên, còn có thể bẩn hơn một chút nữa không? Người có chứng

khiết phích sống lại trên người của một tiểu tử, thực sự là thống khổ.

Không chú ý tới hai người khác trong ký túc xá đang chăm chú nhìn mình, Yến Phi đem cái ổ của Yến Phi trước đây nghiêm túc đánh giá qua một lần, cuối cùng cho ra kết luận bằng một chữ —– Bẩn! Cái đó cùng với nghèo khổ của Yến Phi trước đây không có bất cứ quan hệ nào quá lớn, chỉ là ở trong mắt của Yến Phi hiện tại, trong ký túc xá này không có một nơi nào có thể đạt tiêu chuẩn của hắn.

Lùi về sau từng bước, từng bước, Yến Phi quyết đoán xoay người ra khỏi cửa.

Nhìn cửa đóng lại, Tiêu Bách Chu gỡ xuống tai nghe trên đầu, xoay người hỏi người còn lại ngồi ở đối diện: “Cậu ta không có việc gì đi? Sao cảm giác so với trước khi tự sát còn đang ngờ hơn?”

“Sửu nhân tác quái.” Vệ Văn Bân vẻ mặt trào phúng nói: “Cậu ta náo loạn tự sát, còn khiến cho tôi phải tới bệnh viện để nhìn cậu ta, xui muốn chết. Tưởng tượng tới cùng người như vậy ở ba năm, tôi liền ghê tởm.”

“Chịu đựng đi. Cậu ta lúc này nếu chết, người nhà của cậu ta náo loạn, chúng ta đều sẽ gặp phiền toái, hoàn hảo cậu ta không có chết. Sau này không cần nói chuyện với cậu ta là được.” Tiêu Bách Chu bĩu môi.

Vệ Văn Bân nói: “Tôi thấy cậu ta khó chịu như vậy, giống như chúng ta đều thiếu nợ cậu ta vậy. Mẹ nó, có muốn chết thì cũng nên ra ngoài mà chết, nếu không thì để tôi đổi phòng ký túc xá vậy.”

“Không được đi, cậu muốn vứt bỏ anh em?” Tiêu Bách Chu oán trách kêu lên.

Vệ Văn Bân nở nụ cười, rồi mới hâm mộ nói: “Vẫn như Tiêu Dương là tốt nhất, nhà ở tại đế đô, chịu không được thì có thể trốn trở về nhà.”

“Đáng thương hai người chúng ta, trốn không được thì chỉ có thể chịu tội trong ký túc xá.”