Thời điểm Yến Phi một lần nữa kiểm tra lại vết thương, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đứng ở một bên nhìn, sắc mặt của ba người muốn có bao nhiêu dọa người liền có bấy nhiêu dọa người. Lãnh khí cùng sát khí từ ba người lan tràn ra khiến cho ngoại trừ Giản Trọng Bình ra những bác sĩ cùng hộ sĩ khác đều kinh hồn táng đảm. Yến Phi vết thương đều tập trung ở nửa người trên, có thể nói là nhìn rất ghê người. Yến Phi đời trước chỉ là một vết tím bầm ở khóe miệng cũng đã đủ để ba người muốn gϊếŧ người, huống chi hiện tại thương thế cả một thân như vậy. Đợi cho tới khi Yến Phi được bôi thuốc, một lần nữa băng bó lại, sau đó đi về phòng bệnh, Nhạc Thiệu không đi vào theo, ra ngoài gọi điện thoại.
Ngược lại Yến Phi vẻ mặt bất đắc dĩ tươi cười. Được rồi, hắn thừa nhận bản thân khi nhìn thấy ba người này mất hứng, hắn có chút vui vẻ. Điều này nói lên cả ba người vẫn còn để ý tới hắn.
Ba người một đêm không ngủ, lại bận rộn tới bây giờ, Yến Phi cũng đau lòng. Tại sau khi Nhạc Thiệu nói chuyện xong trở về, hắn để ba người trở về nghỉ ngơi, ba người đương nhiên là không chịu.
Nghĩ nghĩ, Yến Phi nói: “Các em trở về cạo râu, thay quần áo.” Hắn ở phòng bệnh xa hoa, trong phòng bệnh có giường ngủ chuyên dụng để người vào trông coi, hơn nữa còn là giường đôi. Vừa mới nhận nhau, kỳ thực Yến Phi cũng muốn cùng ba người ngốc thêm một chút. Nhưng mà thấy ba người bên dưới mắt có quầng thâm, hắn thực đau lòng.
Còn có chuyện phải giải quyết nhanh một chút, Yến Phi lại không ngăn cản bọn họ ngủ lại ở đây buổi tối, Tôn Kính Trì nhân tiện nói: “Cũng đúng, để bọn em trở về thay quần áo, lấy thêm ít đồ vật này nọ rồi lại tới đây.”
Nhạc Thiệu lại nói: “Em ở đây ngủ cùng
anh, gật gật đầu. Tiêu Tiếu phải trở về nhà một chuyến, cậu khom người bế Yến Phi một lát, nói: “Chờ bọn em trở về sẽ gội đầu cho anh.”
Yến Phi cười tới vui vẻ: “Được.” Đã hơn bốn ngày chưa tắm rửa, tóc cùng người của hắn đều thực khó chịu, hắn tin tưởng là Tiêu Tiếu đã nhìn ra.
Tôn Kính Trì ở sau khi Tiêu Tiếu thối lui, cùng ôm bế Yến Phi, rồi hai người mới rời đi. Bọn họ vừa mới đi, Nhạc Thiệu nói: “Phi, để em gội đầu cho anh.”
Yến Phi nháy mắt nổi lên một thân da gà: “Vẫn nên gọi anh là Đại Phi đi.”
“Không cần.” Nhạc Thiệu đi vào phòng tắm. Anh đương nhiên sẽ không nói cho hắn biết, sau một tiếng gọi vừa rồi kia, tim của anh đập có bao nhiêu nhanh.
Kháng nghị không có kết quả, Yến Phi chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận. Không đợi bao lâu, Nhạc Thiệu bê một chậu nước ấm đi ra. Mới trước đây Chung Phong không biết đã bao nhiêu lần giúp bọn họ gội đầu tắm rửa, bọn họ một lần cũng chưa từng giúp người nọ tắm rửa qua… Đem chậu nước đặt ở trên mặt đất bên đường, biểu tình của Nhạc Thiệu có chút trầm trọng.
“Nếu không vẫn để chờ Tiểu Tiểu bọn họ trở về rồi rửa cũng được.”
Yến Phi rất không thích bộ dáng hiện tại cần người chiếu cố này của mình. Hắn không có thói quen. Ở trong lòng của hắn, chiếu cố ba người bọn họ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng trái lại để cho bọn họ chiếu cố hắn, hắn thực sự vô cùng không quen. Cho dù hiện tại hắn so với bọn họ còn nhỏ hơn.
“Không, để em gội đầu cho anh. Mấy tên kia muốn rửa cho anh thì để chờ tới ngày mai.”
Lấy ra một chiếc ghế, đem chậu nước đặt ở trên đó. Nhạc Thiệu nhẹ nhàng ôm Yến Phi, để cho hắn thay đổi tư thế ngồi. Lấy khăn mặt vây quanh cổ của Yến Phi, Nhạc Thiệu đỡ Yến Phi, để cho hắn chậm rãi nằm xuống, đầu đặt ở vị trí đối của chậu nước. Chỉ trong chớp mắt nhìn Nhạc Thiệu thành thục hơn không ít, Yến Phi kìm lòng không đậu, nâng tay lên chạm vào mặt của anh.
“Cảm giác rất chân thật. Mỗi lần nghĩ tới thời điểm mấy đứa chỉ mới đầu hai mươi, hiện tại thực nhanh đã sắp ba mươi, rất không thích ứng. Trước kia trên người mấy đứa cũng không nồng nặc mùi thuốc lá như vậy. Hiện tại mấy đứa vừa mới bước tới, anh đã có thể ngửi được hương vị của mùi thuốc lá. Mấy đứa sao đột nhiên lại biến thành người lớn như vậy? Thực không quen.”
“Sau này em sẽ tận lực hút ít đi.” Nhạc Thiệu cam đoan nói. Với vị trí của bọn họ, ở trong vòng luẩn quẩn này, muốn không hút thuốc là rất khó. Nhưng người này không thích hoàn cảnh khói thuốc mù mịt, vậy thì anh sau này tuyệt đối sẽ không ở trước mặt hắn hút thuốc nữa. Nhạc Thiệu khom người, vùi đầu vào cổ của Yến Phi, giọng nói mang theo vài phần thương cảm: “Hương vị trên người anh, không thay đổi, cùng trước kia giống nhau.”
“Sao có thể.” Yến Phi bật cười, “Thân thể đã thay đổi, hương vị cũng sẽ biến đổi.”
“Không thay đổi. Cùng với trong trí nhớ của em rất giống nhau.” Nhẫn nại cảm xúc muốn hôn lên, Nhạc Thiệu ngẩng đầu, xắn tay áo, chuẩn bị gội đầu.
Yến Phi thủy chung mang theo tươi cười nhìn Nhạc Thiệu. Nước ấm bắt đầu thấm đấy trên tóc của hắn, Nhạc Thiệu đem dầu gội xoa thành bọt, sau đó dùng lực đạo nhẹ nhàng vì hắn gội đầu. Yến Phi không thể không thừa nhận, ba đứa nhỏ vẫn luôn không lớn trong lòng của hắn hiện tại đã trưởng thành. Không chỉ trở nên thuần thục cùng tăng thêm mị lực, cũng càng trở nên cẩn thận hơn.
“Thiệu Thiệu.” Yến Phi cũng cần thời gian để thay đổi cách xưng hô.
“Hử?” Nhạc Thiệu gội đầu vô cùng chuyên chú.
“Năm năm này, các em hẳn là phải kết giao bạn gái đi?” Vấn đề này hắn đã vài lần muốn hỏi Tiêu Dương, nhưng mà vẫn không mở miệng được.
Ánh mắt của Nhạc Thiệu tối sầm, mở miệng: “Không. Anh không ở đây, không có tâm tình.” Giọng điệu của anh có chút không tốt, “Bọn em vẫn nhớ rõ buổi tối ngày hôm đó, những lời mà anh nói. Anh, đi rồi, bọn em ba người không thể tiếp tục tái phạm hỗn loạn. Tiểu Dương không nói với anh rằng ba người bọn em hiện tại đang làm gì sao?”
“Anh không có hỏi.” Trả lời của Nhạc Thiệu là trong dự đoán của Yến Phi, mà nguyên nhân bọn họ không kết giao bạn gái khiến cho Yến Phi vừa có chút kinh hỉ không rõ lại vừa có chút lo sợ. Nếu hắn không sống lại, hôn nhân của ba người này chẳng phải sẽ bị ảnh hưởng sao? Hoàn hảo, hoàn hảo, hắn đã sống lại. Yến Phi thở phào một hơi thực lớn. Hắn tiếp tục trả lời vấn đề của Nhạc Thiệu: “Anh rất mâu thuẫn. Anh một mặt cho rằng mấy đứa có lẽ sẽ tiến vào trong quân đội cùng chính giới, một mặt khác lại không muốn mấy đứa đi theo con đường này. Mấy đứa các em hoàn toàn có thể sẽ chọn con đường mà mình muốn. Cho nên vẫn không có hỏi.”
Nhạc Thiệu nhẹ nhàng mát sa da đầu của Yến Phi, nói: “Bọn em biết, anh khẳng định không muốn bọn em đi theo con đường mà người nhà đã an bài sẵn. Ba người bọn em không nhập ngũ cũng không tiến vào chính giới, bọn em lựa chọn kinh thương. Kiếm tiền gì đó.” Nói tới đây, anh cười lạnh một tiếng, “Mặc kệ là tiến vào chính giới hay là nhập ngũ, người nào không cần tới tiền. Bọn em có bối cảnh lại có tiền, những người đó không phải sẽ thành thật nghe theo an bài của bọn em sao. Nhà của em, lão tam và lão tứ vốn cũng không đem hi vọng đặt hết lên trên người bọn em. Bọn em dùng tài chính trong tay, duy trì những người được gia tộc lựa chọn để nhậm chức, bọn họ lại giúp cho sinh ý của bọn em được thuận lợi. Tương phản, bọn em vừa không nhập ngũ lại vừa không tiến vào chính giới, điều này khiến cho một số người có ý đồ không tốt không bắt được nhược điểm của bọn em, nói bọn em muốn ‘cha truyền con nối’. Cha của em cùng ông nội đều duy trì. Tuy rằng tất cả mọi người vẫn ngầm hiểu đấy là ‘cha truyền con nối’, nhưng mà ngoài mặt vẫn phải giả bộ như không biết. Sự thật chứng minh, ba người bọn em theo kinh thương là lựa chọn chính xác.”
Yến Phi vừa nghe vậy, yên tâm không ít: “Như vậy cũng tốt. Nhập ngũ hay là tiến vào chính giới đều khó tránh khỏi đôi khi thân bất do kỷ. Tính cách của mấy đứa, anh là người hiểu rõ nhất, chịu không nổi trói buộc. Trong nhà có người duy trì, vậy thì không thể tốt hơn.”
Yến Phi không hỏi tới chuyện của Chung gia, Nhạc Thiệu cũng không đề cập tới. Yến Phi tiếp tục hỏi: “Là ai muốn mạng của Tiểu Dương?”
Nhạc Thiệu nói: “Đang tra, đã có vài manh mối, Quyền gia là hiềm nghi lớn nhất.”
Yến Phi nhíu mày: “Quyền gia rớt đài, chuyện này cùng các em có quan hệ?”
Nhạc Thiệu lúc này liền lạnh nhạt nói: “Bọn họ hại chết anh, em sẽ không buông tha cho bọn họ!”
Yến Phi há mồm, lại không biết nên khuyên như thế nào, cuối cùng, hắn nói: “Chó cùng rứt giậu. Chuyện của Tiểu Dương nếu thực sự là bọn họ làm, hoặc là khiến cho bọn họ vĩnh viễn không xoay người được, hoặc là để cho bọn họ một con đường sống, để bọn họ nhận rõ sự thực.” Mặc kệ ba người này làm đúng hay không, đối với ba người, Yến Phi vẫn luôn bao che khuyết điểm.
“Em sẽ cho bọn họ một giáo huấn.” Nhạc Thiệu hoàn mỹ che giấu đi sát ý ẩn tàng trong lòng. Vốn anh còn muốn thả cho Quyền gia một con ngựa, nhưng mà sau khi nhìn thấy thương thế trên người của Yến Phi, anh đã sửa lại chủ ý.
Kế tiếp Yến Phi thoải mái hưởng thụ phục vụ của Nhạc Thiệu. Nhạc Thiệu gội đầu động tác thực cứng ngắc, nhưng Yến Phi lại vẫn cho rằng vô cùng hoàn mỹ. Hai người không khí ấm áp lại phiêu đãng nồng đậm hạnh phúc, cũng không biết rằng Giản Trọng Bình tới tìm Nhạc Thiệu, thông qua thủy tinh ở cửa nhìn vào cảnh tượng bên trong, tròng mắt thiếu chút nữa rơi cả ra. Ai nha mẹ ơi, hôm nay mặt trời nhất định mọc ở phía tây đi. Người bên trong kia nhất định không phải là Nhạc ca mà cậu ta quen biết, nhất định không phải!
Gội sạch đầu, đầu trở nên nhẹ nhàng khoan khoái hơn không ít, tươi cười trên mặt của Yến Phi nhiều thêm vài phần. Nhạc Thiệu thực cao hứng, lấy máy sấy giúp Yến Phi sấy tóc, hỏi: “Muốn hay không lau qua người?”
Yến Phi do dự, hắn muốn lau. Nhạc Thiệu vừa thấy, nói: “Lau qua đi, anh hiện tại không thể tắm rửa, để em lau cho anh.”
Yến Phi ngẫm lại, cũng không khách khí: “Thuận tiện giúp anh đổi qυầи ɭóŧ cùng quần đùi luôn, cứ chảy mồ hôi suốt, khó chịu.”
Nhạc Thiệu vừa nghe liền đau lòng không thôi. Yến Phi sở dĩ luôn chảy mồ hôi là bởi vì nguyên nhân thân thể không tốt. Anh đi tới phòng tắm, lần nữa lấy thêm một chậu nước ấm, cầm theo hai chiếc khăn mặt đi ra. Không hổ là bệnh viện xa hoa, phương tiện thiết bị cùng với khách sạn cấp sao không sai biệt lắm.
Trên người của Yến Phi cơ hồ đều là băng gạc, Nhạc Thiệu giúp hắn lau cổ cùng với mặt, rồi mới xốc lên chăn. Ở thời điểm Nhạc Thiệu giúp Yến Phi cởϊ qυầи, Yến Phi có chút ngại ngùng. Nhưng mà nhìn vẻ mặt hào phóng của Nhạc Thiệu, hắn lại cảm thấy bản thân có chút quái dị. Làm anh em hơn 20 năm, tuy nói rằng hắn hiện tại đã thay đổi thân thể, nhưng kỳ thực vẫn chỉ là một người mà thôi. Hắn đương nhiên sẽ không biết Nhạc Thiệu tim đập có bao nhiêu nhanh.
Làm bộ bình tĩnh cởi ra quần bệnh nhân của Yến Phi, tính thêm cả qυầи ɭóŧ cùng quần đùi, Nhạc Thiệu thiếu chút nữa đã không dám nhìn thẳng. Thân thể mới này của Yến Phi thực trẻ tuổi, thời điểm tính khí non nớt ở giữa hai chân bại lộ trước mặt của Nhạc Thiệu, nếu không phải định lực của anh rất tốt, anh tuyệt đối sẽ phun máu mũi. Cùng thân thể thành thục của Chung Phong hoàn toàn bất đồng, thân thể mới này của Yến Phi tuyệt đối là ngây ngô. Bộ lông ở giữa hai chân cũng không quá dày, tính khí mềm mại kia mang theo màu phấn hồng chưa người chạm qua.
Động tác bừa bãi dùng khăn mặt chà xát qua, Nhạc Thiệu ở trong lòng một lần lại một lần cảnh báo chính mình, tuyệt đối không thể để lộ ra nửa điểm khác thường. Yến Phi đột nhiên cảm thấy có chút khô nóng, hắn ho nhẹ hai tiếng, muốn tìm lời để nói: “Em xem chân của anh dài như vậy, hẳn vóc dáng phải cao mới đúng, phỏng chừng là do dinh dưỡng không đủ nên mới lùn như vậy. Em hỏi Trọng Bình một chút hộ anh, xem xem anh có thể hay không còn cao thêm nữa.”
Khăn mặt mang theo hơi nóng ở trong tay của Nhạc Thiệu lau tới đôi chân thon dài của Yến Phi, hạ mi mắt nói: “Khẳng định là do dinh dưỡng không đủ nên mới như vậy. Mấy đứa nhỏ sống ở nơi nghèo khó đều gặp phải vấn đề này. Chờ Trọng Bình tới, em sẽ hỏi em ấy một chút, xem xem có cách nào tẩm bổ hay không.”
“Buổi tối mua sữa cho anh. Chờ sau khi thương thế của anh tốt hơn rồi, anh muốn đi chơi bóng rổ.” Yến Phi cong chân lên, để tiện cho Nhạc Thiệu lau hộ hắn. Không biết rằng động tác của chính mình đã dẫn tới Nhạc Thiệu thiếu chút nữa quăng khăn mặt đi, bổ nhào qua đây. Thứ mềm mại màu phấn hồng ở giữa hai đùi của hắn hoàn toàn không chút trở ngại hiển lộ ra trước mặt Nhạc Thiệu, mà thứ gì đó ở giữa hai chân của Nhạc Thiệu cũng đã muốn rục rịch. Biết rõ không nên, không đủ, nhưng đối với tâm hồn đã sớm mang theo tà niệm, hơn nữa còn từng xuống tay với vài người giống Chung Phong như Nhạc Thiệu, đây là khảo nghiệm gian nan.
“Phi, hỏi anh chuyện này.”
Thanh âm của Nhạc Thiệu có chút ám ách, anh nhanh chóng cắn lên đầu lưỡi. Loại thời điểm này phải tìm chuyện gì đó để nói. Trên đùi của Yến Phi nổi lên một tầng da gà, cái chữ ‘Phi’ này nghe thế nào cũng không được tự nhiên nha.
“Chuyện gì?”
Khăn mặt trong tay Nhạc Thiệu nhẹ nhàng lau qua hạ thân của Yến Phi, chân của Yến Phi co lại, mau chóng nói: “Chỗ đó để anh tự lau đi.” Dù sao cũng là địa phương rất mẫn cảm.
Nhạc Thiệu mới không bỏ qua cơ hội tốt như thế, anh (làm bộ) dường như không có việc gì, xoa xoa lên chỗ địa phương kia, trực tiếp không thèm nhìn tới yêu cầu của Yến Phi, tiếp tục nói chuyện ban nãy: “Em nghe lão tứ nói, ở bên kia trường học có lời đồn, truyền rằng anh cùng Tiểu Dương hôn môi?”
“Cái gì?” Lực chú ý của Yến Phi lập tức từ việc dưới thân khác thường đã chuyển dời tới trên chuyện tình rung động này, “Anh cùng Tiểu Dương, hôn môi? Cái đệch, là ai truyền!”
Nhạc Thiệu vốn chỉ là tìm đề tài để dời đi xao động của chính mình, nhưng lời vừa nói ra thì trong lòng anh lại rầu rĩ, rất không cao hứng. Tiểu Dương nếu thực sự dám có tâm tư khác thường với người này, anh không ngại để cho tiểu tử kia biết nắm đấm của anh có sức nặng ra sao.
“Hình như có người nhìn thấy anh cùng Tiểu Dương buổi tối ra bên ngoài hẹn hò, hôn môi.”
Nhạc Thiệu vừa nói như thế, Yến Phi liền nghĩ ra. Hắn mắng một câu thô tục, vô lực nói: “Đừng để ý bọn họ. Một đám nhóc con trong lòng đen thui. Ngày đó Tiểu Dương nhận ra anh, ban ngày xung quanh đều là người, cho nên buổi tối hai người bọn anh mới ra bên ngoài để nói chuyện. Em ấy so với anh còn cao hơn một cái đầu, buổi tối lại lạnh, em ấy liền ôm bả vai của anh, phỏng chừng đã bị người nhìn thấy. Anh có thể cùng Tiểu Dương hôn môi sao? Các em đầu óc bị làm sao vậy.”
Nhạc Thiệu nhẫn nại nụ cười thỏa mãn, nói: “Em cũng nghĩ là không thể nào. Phi, để em lau phía sau cho anh.” Nói xong, Nhạc Thiệu chế trụ nửa thân dưới của Yến Phi, để cho hắn nằm nghiêng. Nhìn thấy hạ thân trần trụi của hắn, Nhạc Thiệu hô hấp có chút ồ ồ.
Yến Phi không nhìn thấy được ánh mắt chằm chằm quỷ dị của Nhạc Thiệu, hắn mặt hướng tường, không quen lắm nói: “Nghe mấy đứa gọi anh là ‘Phi’, thực sự rất quái.”
“Đúng thế, nhưng mà bọn em lại không thể tiếp tục gọi anh là ‘anh’.” Trong lúc tay của Nhạc Thiệu dùng khăn mặt lau lên hai cánh mông của Yến Phi, Yến Phi thoải mái rêи ɾỉ hai tiếng, tay của Nhạc Thiệu run lên một cái.
“Vài ngày không được tắm rửa, thực sự rất khó chịu.”
Nhạc Thiệu nuốt nước miếng: “Nhịn một chút, trước khi vết thương khỏi, bọn em sẽ lau người cho anh.” Một tay sờ lên một mảnh tím xanh trên đùi của Yến Phi, Nhạc Thiệu xoa nhẹ: “Những tên chém anh bị thương kia, một người em cũng sẽ không tha.”
Không phát hiện ra bản thân bị sỗ sàng, Yến Phi cũng oán hận nói: “Nếu anh không ở dó, bọn họ đã đắc thủ. Sau này phải cho Tiểu Dương vài người bảo vệ. Nghỉ hè cũng nên đem thằng nhóc đó đưa tới quân đội huấn luyện, thân thủ quá kém.”
“Được.”
Tiêu Dương đáng thương liền cứ như vậy bị tước đoạt những ngày nghỉ hè nhàn nhã.
Thời điểm ăn đậu hũ kiểu gì cũng sẽ phải kết thúc. Lưu luyến thu hồi khăn mặt, Nhạc Thiệu giúp Yến Phi mặc vào qυầи ɭóŧ cùng quần đùi mới sạch sẽ, lại mặc thêm chiếc quần bệnh nhân. Cuối cùng giúp Yến Phi lau chân, Nhạc Thiệu phục vụ mới coi như hoàn thành, nhưng anh lại hi vọng việc này vĩnh viễn không chấm dứt.
Giường bệnh chiều rộng khoảng một mét năm. Yến Phi nhẹ nhàng xê dịch sang bên cạnh, ý tứ không cần nói cũng biết. Nhạc Thiệu rửa mặt, rửa sạch chân, cởϊ áσ khoác cùng quần áo bên ngoài ra, nằm xuống ở bên người Yến Phi. Hai anh em đều muốn thân cận, ai cũng không thèm để ý tới chiếc giường còn thừa. Đương nhiên, thân cận của Yến Phi mang ý tứ thực đơn thuần.
“Anh chán ghét mình nhỏ đi.”
Vốn em trai vóc dáng so với bản thân không sai biệt lắm hiện tại lại trở nên to lớn, Yến Phi không khỏi buồn bực. Nhạc Thiệu trong lòng lại vừa lòng, hình thể hai người trước mặt có thể nói rằng tương xứng hoàn mỹ.
“Ngủ đi.” Ngáp một cái, Nhạc Thiệu che đi ánh mắt của Yến Phi.
Tâm tình xem như đã hoàn toàn thả lỏng trở lại, Yến Phi nhắm lại đôi mắt, khóe miệng mang theo tươi cười không biến mất: “Anh cảm thấy thực may mắn vì đã sống lại, thật sự.”
“Anh.”
Nhạc Thiệu ghé sát vào lỗ tai của Yến Phi, tâm Yến Phi bởi vì một tiếng gọi này của đối phương mà trở nên mềm mại. Anh nhẹ nhàng cầm lấy tay của Yến Phi, khàn khàn yêu cầu: “Không được lại một lần nữa vứt bỏ bọn em.”
“Ừ, chết cũng không.”
Nhạc Thiệu hô hấp rõ ràng trong chớp mắt mang theo kích động. Anh nằm thực tốt, không để cho thân thể của chính mình đυ.ng tới vết thương trên người Yến Phi, nhắm mắt lại. Kỳ thực anh không hề khốn khổ, ngược lại thực hưng phấn. Anh muốn cứ như vậy mãi mãi nằm ở bên người người này.
Ở thời điểm tiếng ngáy của Nhạc Thiệu vang lên, Yến Phi mở to mắt, nghiêng đầu chăm chú nhìn dung nhan ngủ say của người bên cạnh. Đời này, hắn tuyệt đối sẽ không lại vứt bỏ ba người này nữa. Tuyệt đối sẽ không.