Yến Phi trên người tổng cộng trúng bảy dao, may mắn hắn có quyền cước công phu, bảy dao này thoạt nhìn thì vô cùng đáng sợ, nhưng kỳ thực đều chỉ là bị thương ngoài da. Nghiêm trọng nhất chính là hai dao ở trên lưng cùng với một dao ở bả vai. Nếu không phải trên người có mặc áo lông, xương cốt của hắn đã bị thương tổn nghiêm trọng, hơn nữa có thể sẽ bị thương cốt tới gân mạch. Miệng vết thương của bảy dao này, đều đã đã bác sĩ băng bó tốt. Nhưng mà tuy rằng thương ở da thịt, nhưng Yến Phi chảy không ít máu, vốn thân thể của hắn đã không tốt, lần này nếu như còn không tĩnh dưỡng cẩn thận mấy tháng, sẽ dễ dàng lưu lại di chứng ốm yếu hư khí.
Khi ánh sáng đâm vào trong mắt, Yến Phi nhất thời không phân biệt được bản thân đang ở đâu. Trước mắt một mảnh trắng xóa, hắn tựa như nhớ lại những ngày mới sống lại. Ngốc nghếch sửng sốt nửa ngày trời, thời điểm đau đớn của thân thể xâm nhập vào thần kinh, hắn mới phản ứng được bản thân mình xảy ra chuyện gì. Chậm rãi quay đầu, Yến Phi thấy được hai người đang cuộn mình ngủ gật trên sopha. Hắn mỉm cười, tiếp theo nhíu mày, Tiểu Dương đâu?
Toàn thân đều đau, nhất là sau lưng. Hắn thoáng động một cái, chỉ thấy toàn bộ đều là đau đớn. Hít sâu hai ngụm mới thấy thoải mái hơn một chút. Yến Phi trong lòng cười khổ, bản thân thật sự mạng cứng a, lần này cũng chưa chết.
Yết hầu thực khô, Yến Phi nhìn về phía hai người rõ ràng là đang ở lại giúp đỡ bảo hộ mình, cũng sẽ không khách khí.
“Ừ!”
Hai người tư thế vặn vẹo đang ngủ ở trên sopha lập tức mạnh mẽ bừng tỉnh.
“Yến Phi!”
Vừa mở mắt ra nhìn thấy người trên giường bệnh đã tỉnh lại, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân nháy mắt vọt tới bên giường, cơ hồ vui mừng cùng cực mà bật khóc.
“Cậu cuối cùng cũng tỉnh lại! Cậu đã ngủ suốt một ngày!”
“Cậu hù chết chúng tôi rồi có biết hay không! Cậu còn muốn tỏ vẻ anh hùng a!”
“Cậu tưởng cậu là Diệp Vấn à! Nhìn cậu hiện tại túng dạng như thế này!”
* Diệp Vấn:
võ sư nổi tiếng của người Trung Quốc, được coi là người có công lớn nhất trong việc hình thành và quảng bá hệ phái Vịnh Xuân Quyền ở Hongkong. Một trong những đệ tử thành danh của ông chính là minh tinh màn bạc Lý Tiểu Long.Hai người cậu một câu tôi một câu, ngữ điệu cố gắng hết sức để chê cười Yến Phi. Yến Phi cũng nở nụ cười từ thực sâu trong nội tâm đối với hai người, ai bảo đây là phương thức biểu đạt quan tâm cùng với thân thiết của nam nhân cơ chứ.
‘Cười nhạo’ đủ rồi, Tiêu Bách Chu nhẹ nhàng thở ra, nói: “Tôi đi gọi bác sĩ.” Rồi mới rời đi.
Vệ Văn Bân rót cho Yến Phi cốc nước, nhẹ nhàng nâng Yến Phi dậy: “Cốc này tôi đã rửa qua bằng nước sôi ba lần, cam đoan sạch sẽ.”
“Cảm ơn.”
Yến Phi quả thực rất khát. Chút nước trong cốc đã nguội, phải đổ thêm một ít nước sôi với mới được. Yến Phi lần đầu tiên phát hiện ra kỳ thực Vệ Văn Bân rất cẩn thận.
Uống hết một cốc nước, yết hầu của Yến Phi trở nên thoải mái hơn. Vệ Văn Bân buông hắn ra, hắn hỏi: “Tiêu Dương không có việc gì đi? Các cậu cũng không có việc gì đi?”
Vệ Văn Bân không cao hứng nói: “Chúng tôi không sao. Buổi tối hôm trước sau khi đưa cậu tới bệnh viện, Tiêu Dương bị người trong nhà cậu ấy phái tới đánh ngất rồi mang đi rồi. Cậu ấy vốn nói muốn ở trong này chăm sóc cho tới khi cậu xuất viện.”
Yến Phi trong lòng đau đớn một chút.
Vệ Văn Bân hừ lạnh một tiếng: “Tiêu Dương không tồi, nhưng mà người nhà của cậu ấy, chậc, toàn là một đám vương bát đản. Cậu bị thương nặng như vậy, cho tới bây giờ người nhà của cậu ấy cũng chưa từng qua thăm, chỉ phải người canh giữ ở bên ngoài, nói là bảo vệ cậu. Mẹ nó, ai biết đây là bảo hộ hay là giám thị cơ chứ.”
Yến Phi cười cười, hắn cũng không biết mình cười cái gì. Nguyên lai, tư vị bị người mình coi trong hoàn toàn bỏ qua là như vậy a. So với những vết thương ở trên người của hắn, còn đau hơn vô số lần.
“Người nhà của cậu ấy có tới hay không không liên quan tới tôi, tôi làm như vậy cũng không phải vì muốn được gặp người nhà của cậu ấy.”
“Cậu cứ tốt bụng như vậy.”
Vệ Văn Bân sờ sờ cái trán của Yến Phi, buồn buồn nói: “Còn hơi sốt. Cậu ngày hôm qua toàn thân đều nóng bừng bừng, hiện tại đã tốt hơn rồi, có phải hay không rất khó chịu?”
“Hoàn hảo, không có việc gì.”
Cửa mở, Tiêu Bách Chu đi vào, phía sau của y là một bác sĩ cùng với hai hộ sĩ. Bác sĩ tiến vào giúp Yến Phi kiểm tra một chút, sau đó hai hộ sĩ liền đổi thuốc cho Yến Phi. Nhìn thấy từng vết dao trên người của Yến Phi, vết thương đỏ sậm được khâu lại, Tiêu Bách Chu cùng với Vệ Văn Bân miễn bàn có bao nhiêu khó chịu, ở trong lòng lại một lần nữa mắng người nhà của Tiêu Dương không phải là người.
Thay thuốc xong, một lần nữa băng bó tốt, Yến Phi toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Đôi mắt đen láy của hắn nghiêm túc nhìn hai người nói: “Các cậu trở về đi, còn phải đi học nữa.”
“Không có việc gì, giáo viên đã chấp thuận cho chúng tôi ở bệnh viện để chiếu cố cậu.”
Yến Phi lắc đầu: “Không cần. Bệnh viện có hộ sĩ, các cậu trở về đi. Tiêu Dương mấy ngày nay phỏng chừng cũng không có cách nào đi học, các cậu nếu như không đi, kỳ thi cuối kỳ khẳng định cả ký túc xá chúng ta tiêu đời.”
Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân do dự.
“Trở về đi. Nhớ rõ bảo trì ký túc xá sạch sẽ, tôi không muốn sau khi trở về lại nhìn thấy một cái ổ chó đâu.”
“Chậc, cậu không cần khinh thường chúng tôi.”
Vệ Văn Bân lại rót cho Yến Phi một cốc nước. Tiêu Bách Chu lo lắng sau đó nói: “Được, chúng tôi trở về. Thời điểm không có tiết học, chúng tôi sẽ tới nhìn cậu. Cậu an tâm, ký túc xá chúng tôi nhất định sẽ bảo trì sạch sẽ.”
“Ừ, đem chăn đệm của tôi gấp lại.”
“Được.”
Tiêu Bách Chu tìm hộ sĩ, nói cho hộ sĩ là bọn họ phải quay trở về trường học, mong các cô ấy có thể chiếu cố Yến Phi nhiều hơn một chút. Tiêu gia tuy rằng không có ai tới thăm Yến Phi, nhưng mà cũng sắp xếp cho Yến Phi ở tại phòng bệnh hạng nhất, cũng có y tá chuyên môn, đây chính là nguyên nhân khiến Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân bằng lòng chịu trở về. Dặn dò hộ sĩ xong, Tiêu Bách Chu lại mua thêm một phần cháo để Yến Phi ăn, lúc này mới cùng Vệ Văn Bân trở lại trường học.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình, Yến Phi nhìn trần nhà ngẩn người. Hắn suy nghĩ rất nhiều, lại giống như chẳng nghĩ cái gì. Cửa của phòng bệnh bị người đẩy ra, tròng mắt của Yến Phi chậm rãi chuyển động, ngay sau đó, đồng tử của hắn co rút, tim cơ hồ ngừng đập.
Đóng cửa, ba người khác nhau híp mắt nhìn người trong phòng, trong đôi mắt của đối phương rõ ràng mang theo khϊếp sợ cùng với nhận thức bọn họ. Nhạc Thiệu là người đầu tiên đi tới, anh đi tới trước sopha ngồi xuống, vắt chéo hai chân. Nhìn theo động tác tùy ý kia của anh, trong lòng Yến Phi lại một lần nữa bị đổ đầy dòng nước lạnh lẽo như băng. Ba người kia ánh mắt nhìn hắn chỉ có quan sát mang theo xa lạ.
“Cậu quả nhiên muốn gặp chúng tôi.”
Tôn Kính Trì lên tiếng, đứng ở vị trí chân giường bệnh. Tiêu Tiếu đi tới bên người Nhạc Thiệu ngồi xuống. Yến Phi nhắm lại con ngươi, khi mở ra, đáy mắt của hắn chỉ có một mảnh bình tĩnh. Mặc kệ năm năm nay tính khí của ba người này có bao nhiêu biến hóa, lấy sự hiểu biết của hắn về Tôn Kính Trì, những lời này của Tôn Kính Trì không hề mang theo bất cứ thiện ý gì.
“Chúng tôi thực cảm ơn cậu vì đã cứu Tiểu Dương.” Vẫn là Tôn Kính Trì mở miệng, nhưng rất nhanh tiếp theo, ánh mắt của y liền trở nên lạnh băng, nói: “Cậu vừa rồi khi nhìn tới chúng tôi, biểu tình của cậu nói cho tôi biết rằng cậu muốn gặp chúng tôi, nhưng mà không nghĩ tới ba người chúng tôi sẽ tới. Nói đi, mục đích của cậu là cái gì? Tôi không nhớ là đã từng gặp qua cậu ở đâu.”
Yến Phi thản nhiên nhìn Tôn Kính Trì, rồi mới chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Tiêu Tiếu cùng Nhạc Thiệu, sau đó hắn nở nụ cười: “Các anh nói xem, mục đích của tôi là gì?”
Nhẫn xuống đau nhức nơi bả vai, hắn nâng lên bàn tay phải thiếu chút nữa thì bị chém đứt gân, vẻ mặt lộ ra tò mò: “Tôi cũng muốn biết, mục đích của tôi là gì. Cái giá này, hình như có chút lớn.”
Nhìn thấy nụ cười ở trên khuôn mặt của hắn, trong lòng ba người xẹt qua một tia khác thường. Yến Phi buông tay, thu hồi tươi cười, mặt không chút thay đổi nói: “Cửa ở bên kia, đi thong thả, không tiễn.”
Ba người đều là sửng sốt, bọn họ quả thực không nghĩ tới Yến Phi lại kiên cường như vậy.
Tiêu Tiếu đứng lên đi tới bên giường, đưa tay lấy ví từ trong túi áo khoác, lại mở ví cầm ra một tờ chi phiếu, đặt ở trên tủ đầu giường, nói: “Tôi thực cảm ơn cậu vì đã cứu em trai duy nhất của tôi. Tôi biết trong nhà cậu khó khăn, một trăm vạn này, là cảm ơn của Tiêu gia đối với cậu.” Dừng lại một chút, cậu nói: “Tiểu Dương, thực yêu thích cậu. Tôi nghĩ cậu ngắm trúng tiền của em ấy, nhưng mà nhìn cậu vì em ấy có thể làm ra được sự tình này, tôi tin tưởng cậu đối với Tiểu Dương cũng là thật tâm có cảm tình, thực sự yêu thương em ấy.”
Yến Phi vẫn hạ mi mắt nén xuống xúc động muốn đấm cho đối phương một đấm, giương mắt lên, khuôn mặt vẫn không chút thay đổi như cũ, so với khuôn mặt than kia của Tiêu Tiếu còn vô cảm hơn: “Hai vết bàn tay trên mặt của Tiêu Dương, là do anh đánh?”
Ánh mắt của Tiêu Tiếu lóe lên, không nghĩ tới đối phương sẽ hỏi tới vấn đề này. Trầm mặc một lát, cậu nói: “Là tôi. Nhưng mà đây là vấn đề giữa anh em chúng tôi, cùng cậu không có liên quan gì.”
Yến Phi gật đầu, bộ dáng nghe hiểu: “Tôi biết rồi.” Rồi hắn mới dựng thẳng cánh tay trái lên: “Chi phiếu đâu, để tôi xem xem.”
Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì trong mắt hiện lên một tia trào phúng ‘Quả nhiên là vẫn muốn tiền’. Yến Phi thấy được, gắt gao chặn lại đau nhức trong trái tim. Ở thời điểm Tiêu Tiếu đem chi phiếu đặt vào trong tay của hắn, hắn nhìn về con số được ghi bên trên chi phiếu, ảm đạm cười, hỏi: “Thời điểm buổi tối ngày hôm đó trên đường trở về, tôi có nhận được một tin nhắn, đối phương muốn làm cho tôi rời khỏi Tiêu Dương, bằng không chờ tôi sẽ là cái chết. Tôi rất hiếu kỳ, là ai gửi cho tôi.”
Tiêu Tiếu ánh mắt lạnh đi vài phần, Nhạc Thiệu lên tiếng: “Là tôi gửi, làm sao, cậu muốn tìm tôi báo thù sao?” Anh đứng lên đi đến bên cạnh Tiêu Tiếu, phóng đãng nói: “Tiểu tử, đừng có rượu mời không muốn uống, lại thích uống rượu phạt. Nếu không phải do cậu rất khả nghi, chúng tôi cũng lười phản ứng với cậu.”
Yến Phi rốt cuộc không nhịn nổi tức giận tràn ngập nữa. Hắn nhìn về phía Nhạc Thiệu, gian nan nâng lên tay phải, nắm lấy chi phiều, ở trong ngạc nhiên của ba người, hắn đem chi phiếu xé làm hai, cũng lạnh lùng nói: “Ồ, vậy tôi đây có phải hay không còn cần quỳ xuống dập đầu hướng các người cảm ơn a.” Lại xé đôi thêm lần nữa.
“Lão tử lớn tới như vậy rồi, trước giờ còn chưa có ai dám dùng loại ngữ khí như thế để nói chuyện cùng với tôi đâu.” Tiếp tục xé tiếp.
“Tôi cứu Tiêu Dương, đó là nghĩa khí của tôi đối với em ấy. Cho dù tôi có ham tiền của Tiêu Dương, vậy đó cũng là chuyện giữa hai người chúng tôi, một người muốn đánh một người nguyện bị đánh, liên quan quái gì tới các người? Cho tôi một trăm vạn, cái đệch!”
Cầm lấy tờ giấy đã bị xé nát trong tay, hướng mặt của ba người ném tới, Yến Phi chống đỡ cơ thể đau nhức, từ trên giường đi xuống, trên khuôn mặt tái nhợt mang theo lửa giận kiên quyết: “Các người nghe rõ cho tôi, ít dùng thân phận của các người tới chèn ép tôi đi. Cho dù các người là Hoàng đế, tôi con mẹ nó cũng lười phản ứng.” Dùng lời của Nhạc Thiệu đáp lễ một phen, Yến Phi từ trên tủ đầu giường, cầm lấy cốc thủy tinh, hung hăng ném xuống mặt đất. Cốc thủy tinh vỡ nát phát ra thanh âm kịch liệt, biến thành những mảnh nhỏ.
“Cửa ở bên kia, đi thong thả, không tiễn!”
Chỉ vào phương hướng cánh cửa, khóe miệng của Yến Phi tràn ra một tia máu tươi. Ba người bị hắn mắng tới thất thần liền giật mình một cái, muốn đi qua đây.
“Cút!”
Tiêu Tiếu cách hắn gần nhất muốn đỡ lấy cơ thể lung lay tới sắp đổ của Yến Phi, Yến Phi không thèm để ý tới miệng vết thương sẽ bị vỡ ra, dùng sức đẩy cậu.
“Cút! Các người đều cút cho tôi!”
“Gọi bác sĩ!”
Tôn Kính Trì vọt tới đầu giường, ấn xuống nút gọi hộ sĩ. Yến Phi lửa giận công tâm liếc mắt một cái, phía trước toàn bộ biến thành màu đen, cổ tay phải cùng với tâm đều đau vô cùng. Nhưng mà hắn cũng không thèm để ý, đẩy ra bàn tay của Tiêu Tiếu đang đỡ lấy mình. Trước khi té xỉu, hắn dùng hết toàn lực đem khuỷu tay trái hung hăng đánh vào trên bụng của Tiêu Tiếu, cuối cùng để cho Tiêu Tiếu buông hắn ra. Nhạc Thiệu nhìn người bởi vì choáng váng mà ngất xỉu, anh chỉ biết, hô hấp của chính mình trong giây lát đã ngừng lại.
Tôi căn bản không nên tiếp tục sống —– Yến Phi hi vọng lần này có thể chết luôn, không bao giờ… tỉnh lại nữa.
※
Thời điểm tỉnh lại, đập vào mắt chính mà mảnh trắng xóa, nhưng mà chỉ là ánh đèn bên trong phòng bệnh, thực ra vẫn là buổi tối. Vài phút sau, Yến Phi nhắm mắt lại, vì cái gì mà hắn vẫn còn sống?
“Cậu tỉnh rồi.”
Trong lòng chấn động, Yến Phi mở to mắt nhìn về phía thanh âm phát ra, tiếp theo nhíu mày: “Sao anh lại ở chỗ này?”
Hà Khai Phục vẻ mặt nhất thời xấu hổ, thực hiển nhiên Yến Phi cũng không muốn nhìn thấy gã. Chà xát tay, gã nói: “Vốn ngày hôm qua tới thăm cậu, nhưng bác sĩ nói trong một thời gian cậu sẽ không thể tỉnh lại được. Cậu là nhân viên của tôi, lại cứu Tiểu Dương, tôi về tình về lý đều phải tới thăm cậu.”
“Không cần.” Yến Phi nhắm mắt lại, vô tâm vô lực cùng người này ‘vòng vo’.
Hà Khai Phục còn đang muốn nói gì đó, lại bị sự lạnh lùng của Yến Phi chặn lại. Gã biết Yến Phi đang tức gã, tức gã ngày đó nói như vậy. Kiềm chế cảm giác càng lúc càng đối với người này cảm thấy quen thuộc, Hà Khai Phục tốt bụng nói: “Tôi mang theo canh gà, uống chút đi.”
Yến Phi mở mắt, chỉ nhìn lên trần nhà, lạnh lùng nói: “Không nhọc lo lắng, tôi muốn xin thôi việc.”
Tay của Hà Khai Phục run lên, người trước mặt đang tức giận, lạnh lùng trong ánh mắt, giọng điệu xa cách, quả thực rất giống với ai đó. Người kia bình thường thoạt nhìn là một người có bộ dáng tính tình ôn hòa, nhưng trong khung xương tuyệt đối là một kẻ kiêu ngạo, một kẻ nóng nẩy. Chẳng qua bởi vì chịu áp lực lâu dài, cho nên người kia mới có vẻ ngoài mặt ôn hòa. Sau đó, Nhạc Thiệu bọn họ trưởng thành, những nơi cần người kia tự mình ra tay cũng càng lúc càng ít, số lần người kia nổi bão cũng càng ngày càng hiếm, dần dần, tất cả mọi người đều quên đi bản tính thật sự của hắn.
Nhưng lúc Hà Khai Phục cùng người kia học chung sơ trung đã xảy ra một chuyện mà gã không thể nào quên đi được. Thời điểm lần đầu tiên gặp Tiêu Tiếu, gã chỉ nói một câu: “Em trai của cậu tại sao khuôn mặt lại cứng ngắc vậy”. Kết quả, người kia một tháng liền không thèm nói chuyện với gã một câu; ánh mắt kia, thái độ kia, khẩu khí kia cùng với hiện tại giống nhau như đúc! Một người cho dù có bắt chước người khác, cũng không thể bắt chước tới loại tình trạng này! Bằng không, cái tên Đỗ Phong kia đã sớm được gã chấp nhận.
Hà Khai Phục liếʍ liếʍ môi, áp chế kinh hãi, thanh âm mang theo vài phần khuyên nhủ mà chính gã cũng không hề phát hiện ra: “Ngày đó là tôi không đúng, tôi không nên nói với cậu những thứ đó, tôi cùng cậu giải thích.”
Yến Phi nhắm mắt lại: “Cửa ở bên kia, đi thong thả, không tiễn.”
Hà Khai Phục tâm bởi vì một lời của hắn mà lần nữa phát run.
“Yến Phi, tôi sẽ giải thích, ngày đó thực sự là tôi không đúng.” Hà Khai Phục cào cào đầu của mình, sau đó một lúc, gã mới buồn bã nói: “Tôi, không phải cố ý tìm tới cậu để gây rắc rối.” Nói tới đây, Hà Khai Phục thở dài một tiếng thật sâu.
“Tôi nói rồi, cậu, rất giống một người bằng hữu của tôi…” Hà Khai Phục nghĩ muốn hút thuốc, lấy ra bao thuốc, nhìn thấy Yến Phi, gã lại đem bao thuốc nhét trở về trong túi. Lại trầm mặc một lúc lâu, gã nói: “Không phải lớn lên giống nhau, mà là… mà là cậu khiến cho người ta cảm thấy, rất giống. Tôi cũng không nói điều này có gì không tốt, tóm lại, càng quan sát cậu thì lại càng cảm thấy giống.”
“Chỉ là…” Hà Khai Phục chua xót cười, “Tên kia, cậu ta đã chết… đã chết, năm năm rồi…”
“Năm năm a…” Hà Khai Phục chùi chùi chóp mũi, “Năm năm, cậu là người giống với cậu ta nhất mà tôi từng gặp. Tôi vô cùng tò mò, cậu vì cái gì lại giống cậu ta đến như vậy, lại hoài nghi, cậu là cố tình bắt chước cậu ta. Nhưng mà tôi lại tìm không ra được mục đích của cậu. Tôi điều tra cậu. Cậu từng tự sát, sau khi tự sát thì tính tình thay đổi cực kỳ lớn. Tôi không biết cậu đã trải qua cái gì, nhưng mà cậu cùng với Tiểu Dương ở chung trong một ký túc xá, sau khi tự sát xong lại tiếp cận Tiểu Dương…”
“Câm miệng!”
Hà Khai Phục ngậm miệng. Yến Phi mở mắt ra, ánh mắt kia cơ hồ muốn đem thân thể của Hà Khai Phục đâm thủng mấy lỗ.
“Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi ‘tiếp cận’ Tiêu Dương? Vì cái gì không thể là Tiêu Dương ‘tiếp cận’ tôi?”
Hà Khai Phục không hiểu vì sao mình lại ‘nghe lời’ như thế. Ở trong tầm mắt của gã, gã nói câu nào làm gì có ai dám chống lại. Gã cũng không thể nói rõ ràng, vì sao bản thân ở trước mặt người này, lại lúng túng như vậy.
Nhìn bộ dạng của Hà Khai Phục, tâm tình của Yến Phi rất phức tạp. Sự kiện trước kia làm cho hắn vô cùng đau đớn, hắn trong đầu lúc ấy thực sự đã có ý nghĩ ‘Dứt khoát cứ như vậy chết đi hoàn toàn’. Chỉ là ông trời vẫn để cho hắn sống tiếp.
“Yến Phi, nghe tôi giải thích, tôi sẽ thành thật cùng cậu giải thích.” Hà Khai Phục đứng lên, hướng Yến Phi cúi người, thái độ thành khẩn. Bạn tốt ngày xưa đối với mình như vậy, trong lòng của Yến Phi không phải là không có áp lực, lại phá lệ đau xót, hàm răng đều nhức nhối.
“Ba người kia đâu.” Yến Phi dùng sắc cắn chặt răng nanh, áp chế chỗ đau nhức kia.
Hà Khai Phục chú ý tới vẻ mặt của Yến Phi, một lần nữa ngồi xuống, nói: “Bọn họ một giờ trước đã trở về rồi. Cậu bị bọn họ làm cho tức giận tới hộc máu, lại hôn mê bất tỉnh, bọn họ vẫn ở đây cho tới khi tôi tới thì mới rời đi.”
“Anh xác định là bọn họ đều rời đi rồi?” Yến Phi hạ mi mắt nhìn tay của mình.
“Đi rồi.” Hà Khai Phục sợ Yến Phi không tin, đứng dậy đi tới mở cánh cửa ra, ngoài cửa không có ai.
Yến Phi nhìn về phía Hà Khai Phục, Hà Khai Phục trở lại bên giường ngồi xuống, thấy hắn tựa hồ không còn tức giận như vừa rồi, mau chóng nói: “Cậu lần này tuy không chịu nội thương, nhưng ngoại thương rất nghiêm trọng. Hơn nữa thân thể của cậu căn cơ không tốt, trước kia còn…” Hà Khai Phục trong mắt hiện lên ảm đạm, “Trước kia còn tự sát qua một lần, căn cơ của cơ thể vô cùng kém. Lúc này nếu không chú ý tĩnh dưỡng tốt thì sau này sẽ để lại bệnh căn. Tôi mang theo canh gà, cậu uống chút đi.”
Yến Phi nâng tay trái lên, Hà Khai Phục nhìn tay của hắn, nhấc lên tay phải của chính mình, chần chờ một lát rồi chậm rãi cầm lấy, hơi run run. Yến Phi trong mắt hiện lên thương cảm, khàn khàn khổ sở nói: “Nhiều năm làm bằng hữu như vậy, ánh mắt của cậu thực sự là quá mù rồi. Lão Hắc.”