Quan hệ cùng với Tiêu Dương được kéo gần không ít, cỗ hờn dỗi trong lòng Yến Phi từ sau khi tỉnh lại kia lập tức tiêu tan hơn nửa. Tiêu Dương kỳ thực coi như sáng sủa, chẳng qua cậu phiền chán những người trong trường không ngừng lôi kéo bởi vì thân phận của mình, cho nên ở trong trường học, cậu luôn trưng ra bộ mặt lạnh lùng. Càng ở chung một chỗ với Yến Phi, cậu lại càng cảm thấy được một loại cảm giác quen thuộc vô cùng mãnh liệt, loại cảm giác quen thuộc này khiến cho cậu càng thêm muốn tiếp cận Yến Phi. Cậu thường nghĩ, Yến Phi có phải hay không thật sự bị người ngoài hành tinh nhập vào. Cho dù cậu trước kia rất ít khi tiếp xúc cùng Yến Phi, nhưng cậu dám khẳng định, Yến Phi trước kia tuyệt đối không phải là loại tính cách này.
Yến Phi tối thứ năm liền chính thức đi làm, đương nhiên hắn đã viết thư về nhà, nói cho cha mẹ biết hắn hiện tại tốt lắm, tìm được một công việc mới, để cho người nhà không cần lo lắng nữa. Buổi tối, Yến Phi hát hai ca khúc mới, còn lại đều là hát những bài cũ. Kết quả, những bài hát cũ mà hắn hát đều được những vị khách yêu thích. Nhất là thời điểm hát bài
, Yến Phi ngồi ở trên ghế, đối mặt với microphone, tản ra một loại khí chất thản nhiên u buồn cùng bất đắc dĩ, trong quán bar nhất thời trở nên im lặng.
—– Trong cuộc đời này, giấc mộng dài tựa đường đi
—– Sương gió trong lộ trình, sương gió lướt trên mặt
—– Trong hồng trần, những giấc mộng đẹp có thể có bao nhiêu hướng đi
—– Lặng lẽ tìm kiếm tình yêu hư ảo
—– Người trên đường bỗng trở nên lạc lối
Hà Nhuận Giang vẫn ngồi ở tại quầy bar nghe Yến Phi hát. Y cũng không biết bởi vì cái gì, thời điểm Yến Phi hát, y sẽ luôn đem Yến Phi cùng với thân ảnh của một người trộn lẫn vào nhau. Yến Phi khi hát không dùng âm trầm nguyên bản, nhưng lại có một cảm giác tang thương không nói được nên lời. Yến Phi ca hát tựa như một người đã từng trải qua rất nhiều chuyện, căn bản không hề giống với một sinh viên trẻ tuổi, càng không giống với một sinh viên nghèo vừa mới tự sát. Yến Phi, Yến Phi… Y bị mê hoặc bởi cậu sinh viên bí ẩn này.
Yến Phi cuối tuần trừ lúc đi học, ca hát, vận động thì toàn bộ thời gian còn lại đều cống hiến cho Tiêu Dương. Thành tích của Tiêu Dương ở trong lớp là số một số hai, có cậu trợ giúp, Yến Phi cuối cùng cũng không cần phải quá gắng sức, bài tập cũng có thể thoải mái hoàn thành. Bất quá hắn cùng Tiêu Dương đột nhiên đi chung với nhau đã khiến cho mọi người bị chấn động không nhỏ. Trước không nói tới những người bạn học cùng lớp đối với hắn âm thầm châm chọc, khıêυ khí©h cùng với hâm mộ, ghen tị các loại —– tất cả mọi người đều cảm thấy được Yến Phi là đang nịnh hót Tiêu Dương, chỉ riêng trong ký túc xá —– Vệ Văn Bân cũng cảm thấy không vừa mắt với Yến Phi. Nhưng mà thời gian của Yến Phi ở trong ký túc xá quá ít, mỗi ngày hắn đều phải tới lúc trước khi đèn tắt mới trở về, cho nên cũng không thèm đem khó chịu của Vệ Văn Bân để vào trong lòng.
Tiêu Dương rất rõ ràng thái độ của Yến Phi đối với mình, tuyệt đối không có nửa điểm nịnh nọt. Cậu thậm chí dám khẳng định nếu như cậu coi Yến Phi như không khí, Yến Phi tuyệt đối không nói hai lời sẽ quay đầu bước đi, nhìn cũng sẽ không thèm nhìn cậu nhiều thêm một cái. Cho nên đối với việc Vệ Văn Bân thích tìm tra, Tiêu Dương có đôi lúc cũng muốn giáo huấn cậu ta một phen, nhưng mà đều bị Yến Phi ngăn lại. Ấn theo lời nói của Yến Phi, đó là chuyện riêng của hắn và Vệ Văn Bân, nếu để cho Tiêu Dương ra tay, ngược lại có vẻ giống như hắn đang chột dạ. Cùng với Tiêu Dương một lần nữa trở thành ‘anh em’, Yến Phi theo thói quen đem Tiêu Dương trở thành em trai. Hiệu quả ca hát cũng không tệ, trên học tập lại có người hỗ trợ, Yến Phi tâm tình vô cùng tốt, nào có hứng đi quan tâm tới Vệ Văn Bân. Nhất là buổi tối hắn đều phải tới khuya mới trở về ký túc xá, học bù cùng Tiêu Dương cũng là ở trong thư viện, Vệ Văn Bân muốn khó chịu vậy thì cũng là tự cậu ta khiến cho bản thân không được thoải mái. Yến Phi hoàn toàn không thèm để ý tới cậu ta.
Lấy tay cầm lên tóc mái dài cơ hồ đã che khuất tầm mắt, Yến Phi đối với người đối diện nói: “Tôi tan học phải quay về ký túc xá.”
“Cậu không phải nói là ở trong ký túc xá học bù sẽ không tốt sao?” Tiêu Dương hai tuần này đều ở chung cùng với Yến Phi thấp giọng hỏi. Yến Phi không thích ngồi ở hàng đầu, cho nên hiện tại Tiêu Dương cùng với hắn ngồi ở hàng cuối cùng.
Yến Phi giật nhẹ tóc của mình, nói: “Quay về ký túc xá cắt tóc đã, bộ dạng thế này thực không thể ra ngoài gặp người khác.”
Tiêu Dương trái tim lại một lần nữa nhảy lên vài cái, ngừng thở hỏi: “Cậu tự mình cắt?”
Yến Phi dừng một chút, nói: “Tiệm cắt tóc ở gần trường học vô cùng bẩn, tôi tình nguyện tự mình cắt tóc.” Hắn biết khi hắn nói ra chuyện bản thân tự cắt tóc, Tiêu Dương khẳng định trong lòng sẽ không thể nào bình tĩnh được.
Tiêu Dương quả thực không bình tĩnh chút nào. Cậu cũng quen biết một người, mà người này cũng luôn tự cắt tóc cho mình, thậm chí còn từng cắt tóc cho cậu! Tiêu Dương nhìn một đống chữ viết ngoáy vô cùng suất khí ở trên vở ghi chép của Yến Phi, nhịn không được đã nghĩ muốn hỏi: “Cậu rốt cuộc là ai!”
Tiêu Dương đối với người kia hiểu biết khẳng định không thể so được với anh trai của cậu, nhưng như vậy là đủ rồi. Chữ viết của Yến Phi cùng với người kia rất giống nhau, có thể nói là giống như đúc. Vài ngày nay Tiêu Dương đều nhịn không được muốn nói cho anh trai của cậu biết, cậu có một người bạn cùng phòng rất giống với người kia, chỉ là lời tới miệng, cậu lại nuốt xuống. Cậu biết rõ một khi anh trai phát hiện ra Yến Phi rất giống người kia, anh trai sẽ đối với Yến Phi làm ra cái gì. Mặc kệ Yến Phi bộ dạng cùng với người kia không chút nào giống nhau, nhưng mà trong năm năm nay, hắn là người giống người kia nhất mà cậu từng gặp. Thực là mâu thuẫn mà.
Kỳ thực Yến Phi cũng vô cùng mâu thuẫn. Hắn hi vọng Tiêu Dương có thể phát hiện được ra những điểm tương tự giữa mình cùng với Chung Phong, lại không muốn trực tiếp nói thẳng cho Tiêu Dương biết hắn chính là Chung Phong. Nghĩ tới tro cốt của bản thân không biết hiện tại đang ở nơi nào, nghĩ tới thời gian đã trôi qua năm năm, Yến Phi liền trầm mặc.
“Buổi tối mời cậu ăn cơm.” Tiêu Dương là người đầu tiên đánh vỡ trầm mặc giữa hai người.
Yến Phi nở nụ cười: “Ăn cái gì? Tiêu công tử mời khách cũng không thể quá keo kiệt đâu nha.”
Tiêu Dương thực hảo sảng nói: “Cậu muốn ăn gì?”
“Thống khoái!” Nhìn nhìn giáo viên vẫn còn đứng trên bục giảng, Yến Phi nhỏ giọng nói: “Cơm Tây, tôi muốn ăn thịt, thịt heo.”
Người này sẽ ăn cơm Tây? A, tới lúc đó chẳng phải sẽ biết sao? Tiêu Dương nói: “Được, nhưng mà cậu đêm nay không phải sẽ có một tiết học tự chọn sao. Gần trường học không có quán cơm Tây nào ngon hết cả.”
“Trốn học.”
“…”
Tiêu Dương à một tiếng gật gật đầu, trong lòng lại có chút khác thường. Người kia thời điểm học đại học hình như chưa bao giờ trốn học, ít nhất cậu chưa từng nghe anh trai nói qua.
Chuông tan học vang lên, Yến Phi cùng Tiêu Dương bắt đầu thu dọn. Yến Phi phải về ký túc xá để cắt tóc, hai người sau đó còn muốn đi ăn cơm. Lúc này lớp trưởng Đàm Tố đứng lên nói: “Mọi người lớp 1 trước đừng đi vội, có chuyện quan trọng muốn bàn.”
Yến Phi cùng Tiêu Dương đã đứng lên rồi lại ngồi xuống, sinh viên của lớp 2 đã thu dọn đồ đạc xong, hiện tại nhanh chóng rời đi. Đợi cho tới khi chỉ còn lại duy nhất sinh viên của lớp 1, Đàm Tố đi tới cái bàn nằm tại vị trí trước mặt mọi người, nói: “Lớp chúng ta trong học kỳ này còn chưa có hoạt động tập thể. Hai ngày trước, tôi cùng với các cán bộ khác trong lớp đã bàn qua. Chúng tôi sau khi thương lượng đã quyết định hai ngày thứ bảy cùng chủ nhật tuần này sẽ lập kế hoạch để cả lớp cùng hoạt động tập thể với nhau, đi tới một trang trại ở ngoại ô. Buổi sáng thứ bảy sẽ xuất phát, chiều chủ nhật thì trở về.”
“Tốt tốt, tôi còn đang tự hỏi tại sao học kỳ này lớp của chúng ta vẫn chưa có kế hoạch đi đâu cả.” Đàm Tố vừa nói xong, một sinh viên nữ trong lớp tán thành.
“Chúng ta đi thế nào?” Một sinh viên nam tiếp tục hỏi.
Đàm Tố nói: “Chúng tôi tính sẽ tìm một công ty du lịch. Công ty du lịch có thể giúp chúng ta chuẩn bị xe, nơi ở cùng các hoạt động. Mọi người cảm thấy sao?”
“Được. Công ty du lịch khẳng định chuẩn bị sẽ tốt hơn so với chúng ta tự chuẩn bị.”
Nghe tới được đi ra ngoài chơi, mọi người đều vô cùng hào hứng. Tiêu Dương nhìn về phía Yến Phi, đối phương quả nhiên bộ dáng chẳng có chút nào hào hứng. Nói thật, cậu cũng không có hứng thú.
Đàm Tố thấy tất cả mọi người đều đồng ý, tiếp tục nói: “Chúng ta lần này đi du lịch, trước đó mọi người nộp 200 đồng, tiền còn thừa thì sẽ cho vào quỹ lớp.”
“Được a.”
Số tiền 200 đồng này đối với sinh viên trong lớp mà nói chỉ bằng với một bữa ăn sáng. Nhưng mà thật nhiều người theo bản năng quay đầu nhìn về phía một người ngồi ở hàng cuối cùng trong lớp. Đối với người nào đó mà nói, 200 đồng hình như không phải là một số tiền nhỏ.
“Lớp trưởng, tôi không đi.” Thanh âm của Yến Phi vừa vang lên, không khí nhất thời thay đổi. Quan hệ giữa Yến Phi cùng với các bạn học cùng lớp chỉ có thể dùng từ xa lạ để hình dung, hơn nữa chủ yếu là hắn cuối tuần còn phải đi làm thêm.
Đàm Tố nhíu nhíu mày, có người nhân cơ hội trào phúng nói: “Lớp trưởng, cậu đã quên mất trong lớp của chúng ta có một sinh viên nghèo sao? Cậu muốn 200 đồng, đây chẳng phải là muốn lấy mạng của cậu ta sao?”
Người trào phúng ngoại trừ Vệ Văn Bân ra thì còn có ai.
Yến Phi gợi lên khóe miệng: “Đúng vậy, tôi không có tiền. Số tiền 200 đồng kia quả thực là rất quan trọng đối với tôi. Vì để phòng ngừa tôi lại tự sát thêm một lần nữa, tốt nhất là tôi không nên đi, bằng không tôi khẳng định sẽ nhịn không được đem theo mạng một người nào đó cùng xuống địa phủ chung đấy.”
Vệ Văn Bân ngồi ở phía trước đưa lưng về phía Yến Phi quay đầu lại, phẫn nộ trừng Yến Phi. Yến Phi đeo lên balo của mình, đối với mọi người nói: “Tôi sẽ không đi, chúc các người chơi đùa cao hứng.”
Tiêu Dương rõ ràng khó chịu nhìn về phía Vệ Văn Bân, cũng cầm lấy cặp sách của mình: “Tôi cũng không đi, cuối tuần tôi có việc rồi.” Nói xong, cậu cùng với Yến Phi rời đi chung.
Trong lớp học dị thường an tĩnh, Đàm Tố nhịn không được nói: “Vệ Văn Bân, cậu đừng có luôn nhắm vào Yến Phi nữa đi, Yến Phi cũng không trêu chọc gì cậu mà.”
“Tôi chính là thấy cậu ta không vừa mắt đấy, không được sao!” Vệ Văn Bân ngược lại tức giận tới đỏ mặt tía tai.
“Thật là, Tiêu Dương cũng không đi. Vốn còn có thể khuyên nhủ Yến Phi, xem Yến Phi có thể đi được hay không, hiện tại thì tốt rồi.” Tiền Viên Viên là hoa khôi của lớp, tuy rằng không nói rõ ra, nhưng mà ánh mắt nhìn Vệ Văn Bân cũng mang theo bất mãn.Yến Phi chỉ nói là không đi, còn chưa nói ra nguyên nhân đã bị Vệ Văn Bân cười nhạo như thế. Tiêu Dương tuyên bố đem Yến Phi trở thành bạn bè, sự tình nháo tới mức độ này, khẳng định Tiêu Dương cũng sẽ không đi. Tiền Viên Viên nguyên bản còn muốn thừa dịp lần này ra ngoài chơi sẽ tìm cơ hội để tiếp cận Tiêu Dương đấy.
Đàm Tố cùng Tiền Viên Viên vừa nói như thế, mọi người cũng cảm thấy Vệ Văn Bân hơi quá phận. Vệ Văn Bân tức giận đứng lên, quát: “Tôi cũng không đi, các người ai đi thì đi đi!”
Nói xong, cậu ta đeo ba lô đi trước.
“Vệ Văn Bân, cậu ăn hỏa dược à!”
Tiêu Bách Chu cũng bị Vệ Văn Bân chọc giận, vốn người này tự mình tìm tới Yến Phi để gây phiền toái, hiện tại lại quay ngược đem tức giận trút lên đầu của bọn họ. Tiêu Bách Chu cũng là bảo bối được cưng chiều trong nhà, tính tình tự nhiên cũng không phải nhỏ.
“Tiêu Bách Chu, cậu khuyên nhủ Yến Phi cùng với Vệ Văn Bân, tôi đi tìm Tiêu Dương. Hoạt động trong lớp toàn bộ mọi người đều sẽ phải tham gia!” Đàm Tố trầm mặt nói. Tiêu Bách Chu lấy cặp sách rồi rời đi, cũng không nói là có khuyên hay không.
Ra khỏi phòng học, Yến Phi cũng không tức giận. Vốn Tiêu Dương còn muốn trấn an hắn, nào biết Yến Phi đột nhiên cười hì hì nói: “Vừa rồi tên kia bị dọa tới tái mặt, cười chết tôi.”
Tiêu Dương thấy hắn không tức giận, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn một chút, nói: “Cậu ta thực quá phận. Tôi cũng không biết cậu ta là vì cái gì mà cứ nhắm vào cậu. Cậu không phải là từng đoạt bạn gái của cậu ta đấy chứ?”
Yến Phi cái đầu chỉ đứng tới cằm của Tiêu Dương, hắn giương mắt thoáng nhìn: “Cậu đang nói tới cậu sao? Tôi ở bên người cũng chỉ có một mình cậu là người đáng hiềm nghi nhất.”
“Cái đệch!” Tiêu Dương nhấc chân đá Yến Phi, Yến Phi thoải mái tránh thoát, cười nói: “Là tự bản thân cậu nói mà.”
“Cái đệch, cậu muốn chết à.” Tiêu Dương đuổi tới đánh người, Yến Phi hướng phương hướng ký túc xá mà chạy, miệng còn không sợ chết tiếp tục hô: “Tiểu công tử của chúng ta thẹn thùng rồi, ha ha ha.”
“Yến Phi, cậu hôm nay chết chắc rồi!”
“Ha ha, who sợ who.”
Tiêu Dương đuổi theo người phía trước. Cậu không hề phát hiện ra bản thân mình đã thật lâu rồi không thoải mái cùng một ai đó náo loạn như hiện giờ.
Hai người một đường náo loạn tới ký túc xá, Yến Phi đem cặp ném tới trên mặt bàn, nói: “Muốn đi vệ sinh thì mau đi đi.”
“Tôi không đi, cậu đi đi.” Tiêu Dương cầm lấy quả quýt đặt ở trên bàn học sạch sẽ của mình, hỏi: “Muốn ăn hay không?”
“Lát nữa ăn.” Yến Phi cũng không cùng Tiêu Dương khách khí. Cắt tóc xong khẳng định sẽ phải tắm rửa, hắn mở ra tủ quần áo, lấy quần áo để chuẩn bị đi tắm. Thấy Tiêu Dương đang bóc quýt, Yến Phi ngay tức khắc nói: “Đi rửa tay, bẩn như vậy a.”
“Cậu so với mẹ tôi còn nhiều chuyện hơn.” Tiêu Dương buông quả quýt xuống, đi rửa tay.
“Tôi có chứng khiết phích, cậu ở chung một chỗ với tôi thì phải giữ được sạch sẽ. Đem quả quýt kia rửa qua đi.” Yến Phi giống như đang răn dạy em trai, Tiêu Dương ngửa mặt lên trời trở mình xem thường một cái, lại ngoan ngoãn đem quýt đi rửa. Sau khi cùng Yến Phi trở thành bạn bè, số lần Tiêu Dương trở về nhà cũng giảm mạnh.
Rửa xong quýt, ở tại nơi Yến Phi nhìn không thấy, Tiêu Dương trên mặt mang theo suy ngẫm sâu xa. Giống, thực sự quá giống. Người kia thời điểm khi ăn trái cây cũng phải rửa thật sạch sẽ rồi mới bóc vỏ. Lấy thân phận cùng tuổi tác của Yến Phi, hắn không có khả năng quen biết người kia, càng không thể nào bắt chước được người kia. Vậy chỉ có một giải thích, đây là tính cách của Yến Phi. Nhưng mà sao có thể?!
“Tiêu Dương, cậu cho tôi mượn gương của cậu dùng chút.”
“Tự cậu lấy đi.”
Tắt vòi nước, Tiêu Dương vẫy vẫy tay cùng với quả quýt đang dính nước, đi ra khỏi gian rửa mặt.
“Cạch.” Cửa mở ra, Tiêu Dương cùng với Yến Phi đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa. Yến Phi trên mặt mất đi tươi cười, người mới vào thần sắc càng thêm âm trầm. Đóng cửa, Vệ Văn Bân đi tới trước bàn của mình, chỗ cậu ta đi qua còn nguyên bốn dấu chân dính bùn. Yến Phi buông quần áo trên tay mình xuống, ánh mắt lạnh đi mấy độ. Tên kia tuyệt đối là cố ý!
“Cạch.” Cửa lại mở.
“Ồ? Hai người các cậu đều ở đây hả.” Tiêu Bách Chu kinh ngạc hỏi, đóng cửa, vừa thấy vết chân dính bùn trên sàn nhà, y nhíu nhíu lông mày.
“Tôi trở về để cắt tóc, sẽ không đi thư viện.” Yến Phi không chán ghét Tiêu Bách Chu, thế nhưng hắn hiện tại quả thực rất chán ghét Vệ Văn Bân. Trực tiếp đi tới trước mặt Vệ Văn Bân, Yến Phi vỗ vỗ bờ vai của cậu ta. Vệ Văn Bân tựa như bị ong vò vẽ đốt, nhanh chóng xoay người lại.
“Cậu muốn làm sao!”
Yến Phi chỉ chỉ dấu chân bẩn trên sàn nhà: “Ký túc xá là của mọi người. Cậu không tôn trọng thành quả lao động mỗi ngày của tôi, được, vậy cậu tự mình đem sàn nhà lau sạch đi.”
“Tôi làm bẩn trong phạm vi địa bàn của mình, cậu tính là thứ gì chứ!”
Vệ Văn Bân dứng lên. Cậu ta cao gần một mét chín, ở trước mặt của Yến Phi tuyệt đối là cao lớn hơn hẳn. Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương thấy như vậy muốn tiến lại, Yến Phi nâng tay: “Đừng tới đây, đây là chuyện của tôi và cậu ta.”
“Vệ Văn Bân, ký túc xá là của mọi người. Yến Phi mỗi ngày đều quét dọn cho tới bây giờ chưa từng nói cái gì, chúng ta cần phải giữ gìn sạch sẽ.” Tiêu Bách Chu lúc này lựa chọn đứng ở bên Yến Phi.
Những lời này của y vừa nói ra, hoàn toàn khiến cho Vệ Văn Bân bạo phát. Đẩy ra Yến Phi, cậu ta quát lên một phen: “Tôi chính là không vừa mắt cậu ta, thì đã làm sao!”
“Đệch! Lão tử nhịn cậu cũng thật lâu rồi!”
Trong ngạc nhiên của mọi người, Yến Phi dáng người nhỏ xinh túm lấy vạt áo của Vệ Văn Bân, kéo cậu ta lại đây. Không để cho Vệ Văn Bân có cơ hội phản kích, một tay bắt lấy cánh tay của Vệ Văn Bân, một phát quật qua vai.
Chợt nghe ‘rầm’ một tiếng nặng nề vang lên, Vệ Văn Bân nhiều hơn một trăm cân thịt nặng nề ngã rạp trên mặt đất. Đòn kia quả thực nhanh, chuẩn, ác.
~ ~ ~ ~ ~
*
Bài
của Trương Quốc Vinh.
*
Vệ Văn Bân hơn 100 cân tức là chỉ khoảng hơn 60, 48 kg thôi.