Chương 12

– This ain’t a song for the broken-hearted

—– No silent prayer for the faith-departed

….

—– It’s my life

—– It’s now or never

—– I ain’t gonna live forever

Không biết là ai chiếu xuống ngọn đèn trên sân khấu, ngọn đèn hạ xuống, một cảm giác khí chất hoàn toàn không nói rõ nên lời bao bọc lấy thiếu niên tay đang cầm microphone. Không có nửa điểm câu nệ, đối mặt với mọi người, từng chút từng chút xướng lên bài hát quen thuộc bằng tiếng Anh —– ‘It’s my life’. Hắn không có giọng hát khàn khàn, nhưng mà lại là độc nhất vô nhị. Trong lúc nhất thời, sân khẩu hóa thành sân nhà của hắn, hắn tựa như người ca sĩ nguyên gốc, tùy tâm hát lên những lời ca tự tin có thể tùy tâm sở dục nắm giữ cuộc sống của chính mình.

Thanh niên đắm chìm ở trong khúc ca này, mà mọi người nghe hắn hát cũng đồng dạng bị hắn cuốn hút. Hà Nhuận Giang quên cả hút thuốc, y lăng lăng nhìn người trẻ tuổi phẩng phất như đang thỏa sức phát tiết biểu diễn ở trên sân khấu, giống như thấy được người nam nhân cũng đồng dạng đứng tại trên sân khấu này, dùng bài hát này để biểu đạt nội tâm. Khi đó, bọn họ chỉ đơn thuần là thưởng thức giọng hát, thưởng thức mị lực mà người khác rất khó có thể sánh được của nam nhân kia, lại chưa bao giờ từng nghĩ tới, nam nhân mỗi một lần hát lên bài hát này, là để biểu đạt khát vọng thực sâu bên trong nội tâm luôn bị áp lực. Thẳng cho tới nhiều năm sau, khi nam nhân tự sát để chấm dứt sinh mệnh của chính mình, bọn họ mới giật mình nhận ra khi ấy nam nhân dùng tâm tình như thế nào để hát lên bài hát này.

Cậu sinh viên dung mạo ngây ngô đang ở trên sân khấu hát kia cùng với nam nhân không có chỗ nào giống nhau, so với nam nhân tuấn mỹ, người sinh viên tên Yến Phi này chỉ có thể cho là tương đối thanh tú. Chỉ là giờ khắc này, Hà Nhuận Giang lại cảm thấy được Yến Phi kia giống như bị nam nhân nhập vào. Cho dù, giọng hát của Yến Phi cùng giọng hát của nam nhân hoàn toàn bất đồng. Hà Nhuận Giang không nhớ rõ người nam nhân kia khi hát lên động tác cùng tư thái như thế nào, thế nhưng y vĩnh viễn không quên được mị lực cùng ánh mắt của nam nhân khi hát bài hát này. Tầm mắt của Hà Nhuận Giang hoảng hốt, trước mặt, người trẻ tuổi hai tay cầm microphone, ánh mắt kiên định, lớn tiếng tuyên cáo có thể nắm giữ được nhân sinh của chính mình trong tay.

“It’s my life, for it’s now or never, I ain’t gonna live forever…”

“It’s my life!”

Xung quanh tiếng vỗ tay vang lên, Hà Nhuận Giang từ trong ký ức hoàn hồn. Định thần nhìn lại, người trước mặt đã muốn tan biến, biến trở lại thành cậu sinh viên vừa mới tới để xin làm công. Hà Nhuận Giang trái tim mạnh mẽ co rút. Y không hề biết, không chỉ có một mình y vừa rồi lâm vào hoảng hốt, mà người vừa tận tình phát tiết ở trên sân khấu cũng hoàng hốt không kém. Phảng phất nhớ lại, đã từng, từng cùng bạn bè và ba người em trai ở trong quán bar này, ở trong phòng K gào thét lên khát vọng nội tâm của chính mình.

Yến Phi nhìn Hà Nhuận Giang, nguyên bản còn là cậu nhóc trẻ tuổi có chút ngại ngùng, nháy mắt đã biến thành một ông chủ thành thục. Hắn bất quá vừa mới ngủ một giấc, tỉnh lại cũng đã năm năm, đã qua cả một đời. Từng là người quen thuộc, lúc này lại dùng ánh mắt xa lạ để nhìn hắn. Hà Nhuận Giang cũng thế, những người khác cũng thế, đều là như thế… Tháng trước hắn còn có thể cười hỏi Tiêu Dương tình huống ở trong trường học, trong nháy mắt, hắn trở thành người bị đối phương coi như không khí. Không phải là không khó chịu, hắn chỉ có thể một lần lại một lần nhắc nhở bản thân, hắn, không phải là Chung Phong; hắn, là Yến Phi, là một người ngay cả cuộc sống cơ bản đều rất khó tự đảm bảo, là một sinh viên nghèo.

Nhân viên tạp vụ trong quán bar cùng những người khách kinh ngạc nhìn Hà Nhuận Giang và Yến Phi ‘chăm chú nhìn’ lẫn nhau. Một người ánh mắt chua sót, một người ánh mắt nghi hoặc lại có chút hoảng hốt, cứ như vậy quỷ dị đối mặt, khiến cho những người khác cũng không dám tùy ý lên tiếng quấy rầy.

Trước hết phục hồi lại tinh thần chính là Yến Phi. Ý thức được bản thân thất thố, hắn bỏ xuống microphone, động tác một lần nữa khôi phục lại thân phận mới của chính mình. Khi ngẩng đầu lên, trong mắt của hắn không còn chua sót nữa, chỉ có dò hỏi.

“Hà quản lý, tôi phù hợp với yêu cầu sao?”

Hà Nhuận Giang cũng từ trong thanh âm của Yến Phi mà nhanh chóng hoàn hồn. Kiềm chế trái tim kinh hoảng, y nhấc chân đi về phía văn phòng: “Chúng ta có thể nói chuyện.” Yến Phi lộ ra một tia mỉm cười, bước nhanh đi theo, hắn chỉ biết tiểu tử này nhất định sẽ đồng ý thuê hắn.

Lại ngồi vào trong văn phòng của Hà Nhuận Giang, mặc kệ là Hà Nhuận Giang hay là Yến Phi thì tâm tình của hai người đều có một chút biến hóa, đặc biệt là Hà Nhuận Giang, ánh mắt khi nhìn Yến Phi của y rất phức tạp. Theo thói quen lấy ra một bao thuốc lá, Hà Nhuận Giang rút hai điếu, rồi mới đem điếu thuốc hướng về phía Yến Phi, ngoài miệng hỏi: “Hút thuốc không?”

“Cảm ơn, tôi không hút.” Người có chứng khiết phích không thể nào chịu được trong miệng của mình đầy mùi thuốc lá.

Hà Nhuận Giang thu hồi điếu thuốc, ánh mắt lóe lóe. Người kia, cũng không hút thuốc.

Thở ra một ngụm khói, Hà Nhuận Giang đem thuốc lá dập tắt, nhìn về phía Yến Phi nói: “Thanh âm của cậu không tồi, cảm giác trên sân khấu cũng rất được. Cậu trước tiên nói ra điều kiện của mình đi.”

Điều kiện đương nhiên không phải là yêu cầu đãi ngộ. Yến Phi nói: “Buổi tối từ thứ năm tới chủ nhật thì tôi có thể tới. Nhưng mà tối thứ năm cùng tối chủ nhật tôi chỉ có thể hát hai giờ, ngày hôm sau còn phải đi học. Tối thứ sáu cùng tối thứ bảy thì có thể hát cả buổi tối.”

Quán bar Ô Nha trước kia thời gian ca hát là vào từ 8 giờ tới 11 giờ buổi tối, mà trường học buổi tối ngày thứ sáu cùng thứ bảy sẽ đóng cửa tắt đèn vào 12 giờ, hắn vẫn có thể chạy về trường học kịp, Yến Phi hi vọng quy củ này không có thay đổi. Hà Nhuận Giang bất động thanh sắc quan sát Yến Phi, ngoài miệng nói: “Quán bar không có yêu cầu mỗi ngày đều ca hát, cũng có vài ngày khách nhân muốn yên lặng. Bài hát vừa rồi cậu hát có chút hơi hướng rock, không thích hợp với phong cách quán bar của chúng ta. Nếu cậu muốn ở trong này ca hát, vậy thì học thêm một ít những bài nhẹ nhàng chậm rãi, quan trọng nhất đó là phải bằng tiếng Anh.”

“Được.” Yến Phi đương nhiên biết đặc điểm của quán bar Ô Nha, hắn vừa rồi chọn ca khúc kia chẳng qua là muốn gợi kỉ niệm đối với Hà Nhuận Giang mà thôi, như vậy mới có thể nắm được càng nhiều phần thắng hơn, để bản thân được lưu lại.

“Ca hát tại quán bar mỗi giờ trả từ 100 tới 200 đồng, dựa theo trình độ được hoan nghênh của ca sĩ đối với khách nhân để trả thù lao. Cậu vừa mới tới, dựa theo quy định tôi chỉ có thể trả cho cậu số tiền lương thấp nhất, nhưng mà cậu là sinh viên, tôi sẽ không áp bức cậu. Nếu cậu có thể bảo trì được loại tiêu chuẩn vừa rồi, tôi sẽ ấn theo mỗi giờ trả cậu 150 đồng. Những khách nhân đối với cậu vừa lòng, sau này cũng có thể tăng giá. Mặt khác, khách nhân nếu như cho cậu tiền hoa hồng, vậy thì đó là tiền của cậu, quán bar sẽ không đoạt mất.”

Yến Phi nở nụ cười: “Cảm ơn Hà quản lý.” Hắn biết, Hà Nhuận Giang đưa ra giá tiền lương này tuyệt đối là bởi vì ‘bản sắc diễn xuất’ vừa rồi của hắn.

Hà Nhuận Giang thấy đối phương cũng không bởi vì y là quản lý mà đặc biệt tươi cười cung kính, ánh mắt càng thêm phức tạp. Theo lý thuyết, một sinh viên đặc biệt nghèo túng như Yến Phi hẳn là khó tránh khỏi tự ti cùng với không tự tin, chỉ là người này không có, một chút cũng không có. Cho dù tới thử việc, đều mang theo một cỗ kiêu ngạo trời sinh, một loại khí chất khiến cho người ta không thể cự tuyệt. Nói khác đi, chính là không kiêu ngạo không siểm nịnh.

“Cậu thời điểm nào có thể đi làm?” Hà Nhuận Giang áp chế nội tâm đang bốc lên, hỏi.

Yến Phi nghĩ nghĩ, nói: “Bốn ngày cuối tuần, tôi muốn chuẩn bị một chút.” Nói xong, hắn từ trong túi quần lấy ra chiếc ví rách nát, cầm chứng minh thư đem tới trước mặt của Hà Nhuận Giang.

“Tôi muốn được ứng trước một ít tiền lương, có thể chứ? Tôi cũng không thể mặc như vậy đi lên ca hát.” Yến Phi chỉ chỉ vào bộ đồ mà mình đang mặc.

Hà Nhuận Giang cầm lấy chứng minh thư của Yến Phi, ảnh chụp trên chứng minh thư vừa nhìn là có thể biết được tiểu tử này sinh ra ở trong một gia đình nghèo tại nông thôn. Chỉ là… Hà Nhuận Giang nhìn ánh mắt của Yến Phi, nếu không phải đối phương cùng với người ở trên ảnh ngũ quan giống nhau, y sẽ nghĩ rằng Yến Phi lấy chứng minh thư của người khác tới để gạt tiền.

Mở ngăn kéo ra, đem chứng minh thư của Yến Phi bỏ vào bên trong, Hà Nhuận Giang trực tiếp từ trong ngăn kéo lấy ra một vạn đồng được bọc bên ngoài bằng một tờ giấy trắng. Xé tờ giấy, y lấy ra 3000 đồng đưa cho Yến Phi, nói: “Ở nơi này ca hát, trang phục chỉ cần chỉnh chu đúng mực là được, không cần phải mặc mấy thứ đồ kỳ quái gì đó.”

“Được.”

Yến Phi nhận tiền, trong lòng nhẹ thở ra một hơi.

“Ngày làm việc phải tới quán bar sớm hơn ít nhất một tiếng, cùng với nhạc công định ra bài hát, tập phối hợp trước.”

“Được.” Yến Phi đem tiền bỏ vào trong chiếc ví rách nát, nhét vào túi quần, rồi mới nói tiếp: “Có thể nói cho tôi biết tên một vài bài hát thường được dùng ở trong quán có được không? Tôi trước mắt đối với những bản nhạc được lưu hành không phải quá hiểu biết.”

Hà Nhuận Giang gật gật đầu, đứng lên: “Để tôi bảo người đưa cho cậu.”

“Cảm ơn.”

Lấy một phần tên các bài hát từ Hà Nhuận Giang, Yến Phi liền rời đi. Chuyện ngày hôm nay thực thuận lợi, có thể nói so với trong dự đoán của hắn còn thuận lợi hơn. Yến Phi vốn tính toán tới nơi này xin làm nhân viên tạp vụ vào tối thứ bảy cùng chủ nhật, ngẫu nhiên lại phát hiện ra thân thể hay có một giọng hát không tồi, hắn ngay lập tức liền sửa lại chủ ý. Tuy rằng giọng hát của thân thể này so với giọng hát được rèn luyện của Chung Phong đời trước còn có chút chênh lệch, thế nhưng Yến Phi đã vô cùng hài lòng. Ít nhất tiểu tử này ngũ âm thực đầy đủ. Trên đường đi tới trạm xe bus, Yến Phi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm không có một vì sao, thật sâu thở ra một hơi. Cuộc sống bắt đầu trở nên tốt hơn. Đời trước hắn khát vọng có thể tự nắm giữ cuộc sống của chính mình, đời này, hắn hoàn toàn có thể làm được. Chiếm được phần công việc này, Yến Phi cước bộ thoải mái hơn không ít.

Mà sau khi Yến Phi rời đi, Hà Nhuận Giang vẫn ngồi ở trong văn phòng hút thuốc. Y không phủ nhận y đối với cậu sinh viên tên Yến Phi này sinh ra cảm tình rất tốt. Cầm chứng minh thư của Yến Phi trong tay, Hà Nhuận Giang suy tư thật lâu sau đó vươn tay cầm lấy điện thoại, gọi tới một dãy số.

“Này, Mã trưởng phòng, tôi là Hà Nhuận Giang.”

“Ông chủ Hà, xin chào xin chào.”

“Tôi có chuyện muốn cậu giúp một chút. Việc này khá là gấp.”

“Anh nói đi.”

“Hôm nay ở chỗ tôi có một sinh viên tới xin làm công, nói là sinh viên của đại học Đế Đô các người, tên gọi Yến Phi. Cậu giúp tôi tra xem có phải hay không.”

“Yến Phi à, tôi biết. Mấy ngày trước vừa mới nào loạn tự sát đó.”

Hà Nhuận Giang ngồi ngay ngắn, nắm chặt di động.



Trong gian phòng hạng nhất của câu lạc bộ Thiên Phủ, ba người nam nhân ngồi ở chính giữa trên chiếc ghế dài. Bên cạnh ba người có ba mĩ thiếu niên bộ dáng tuấn tú, ăn mặc thời thượng. Ba vị mĩ thiếu niên này nhìn qua thì trông không giống nhau, thế nhưng nếu cẩn thận xem kĩ lại, có thể thấy được có chút giông giống. Còn có ba người khác đang ngồi ở hai bên sườn, ba người là những nữ nhân dáng người đầy đặn, trang điểm nền nhã. Trên bàn trà bừa bãi những vỏ chai Rémy Martin cùng XO, còn có mâm trái cây cùng với đồ ăn nhẹ. Sau sopha là một quầy bar hình vòng tròn, bên cạnh quầy bar là hai bàn mạt chược. Từ trên bàn mạt chược hỗn loạn có thể thấy được những người này vừa mới chơi vài ván mạt chược xong.

Một màn hình TV lớn đang mở treo trên vách tường, âm nhạc êm ái vang lên, sáu người nam nhân đang nói về chuyện sinh ý. Nhóm nam nữ bên người của bọn họ nhu thuận rúc vào trong l*иg ngực của bọn họ, rót rượu cho bọn họ. Có người gõ cửa, nữ nhân cách cửa gần nhất đứng dậy đi ra mở cửa. Nhìn tới người ngoài cửa, cô ta lập tức nghiêng người, lộ ra tươi cười ngọt ngào nhất của chính mình: “Dương thiếu gia.”

Người mới tới nhìn cũng không thèm nhìn cô ta tới một cái, mang theo bạn gái của chính mình đi vào, lần lượt chào hỏi: “Anh, Nhạc ca, Tôn ca, Tần ca, Hắc ca, Nhạc Lăng.”

“Ngồi đi.”

Nam nhân được người này gọi là anh chỉ đơn giản phun ra một chữ, đối phương ngồi xuống. Bạn gái được cậu ta mang tới không dám thở mạnh ngồi xuống bên cạnh. Thiếu niên không có gọi cô, cô cũng không dám tùy tiện lên tiếng, loại địa phương này cô thuần túy là tới để bồi rượu, tốt nhất là không nên nhiều lời. Người ở trong này, chỉ có duy nhất một người vừa rồi được gọi tên là có tuổi tác không sai biệt lắm so với thiếu niên, năm người khác khí chất tuy rằng không đồng dạng, thế nhưng đều là khí thế khiến cho người ta không dám lỗ mãng.

“Tiểu Dương, cuối tuần rồi, thả lỏng thả lỏng. Cũng đã một thời gian rồi không gặp em, gần đây sao rồi?”

Tần Trữ vỗ vỗ bạn gái bên người, đối phương hiểu ý đứng dậy đi tới trước mặt thiếu niên rót một ly XO. Người mới tới không phải ai khác, đúng là một trong những người bạn cùng phòng của Yến Phi —– Tiêu Dương.

Tiêu Dương cầm lấy chén rượu, nói: “Vẫn thế. Việc học của học kỳ này có chút nhanh, cho nên gần đây cũng không có đi theo anh trai của em.” Bất đồng với thời điểm ít nói ở trong trường, Tiêu Dương lúc này nhìn qua so với khi ở trong trường càng nhiều hơn một phần thân thiết. Nếu Yến Phi thấy cảnh tượng ở đây, nhất định sẽ kinh hô. Mọi người ở đây đều là những người mà hắn hiểu rất rõ, có mấy người em trai của hắn, còn có cả lão bằng hữu của hắn.

Tôn Kính Trì cười nói: “Tiểu Dương hiện tại là sinh viên xuất sắc rồi, cái chuyên ngành kia của em quả thực không phải người bình thường có thể học được.” Tiếp theo, ánh mắt của y tối sầm lại, một ngụm đem ly rượu uống hết. Có một người, cũng là từ trong trường đại học đó tốt nghiệp.

Tiêu Dương biết trong lòng y không thoải mái, lập tức nói sang chuyện khác: “Em đã sớm hối hận. Sớm biết vậy, lúc trước hẳn là nên nghe theo anh trai của em, đăng ký vào một chuyên ngành thoải mái hơn một chút.”

“Em sau này phải đi con đường làm quan, chuyên ngành này không tồi.” Nhạc Thiệu mặt không chút thay đổi phun ra một câu. Từ năm năm trước sau khi người kia mất đi, anh cũng rất ít khi nở nụ cười.

“Tốt lắm, đã nói là thả lỏng, cũng đừng đề cập tới chuyện trường học nữa. Uống rượu, tối nay cùng đi ngâm chân.” Nam nhân được Tiêu Dương gọi là anh trai hô. Tiêu Dương đứng lên, giúp mấy ông anh rót đầy ly rượu.

“Em muốn đánh bài, các anh ai tới?” Nhạc Lăng – em trai nuôi của Nhạc Thiệu lên tiếng. Tiêu Dương lập tức nói: “Tớ tới, đã lâu rồi không đánh.” Thấy mấy ông anh trai không có hứng thú, cậu mang theo bạn gái của chính mình đi tới trước bàn mạt chược, Nhạc Lăng cũng đem bạn gái của mình qua.

Bốn người mới vừa khai bàn, lại có người gõ cửa. Bạn gái của Hắc ca đi ra mở cửa, cửa vừa mở ra, sắc mặt của cô ta thay đổi, không có gọi người, chính là nghiêng người để cho đối phương tiến vào.

“Thực xin lỗi, em đã tới chậm.”

Người mới vào một thân gọn nhẹ, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu. Người ở đây bồi rượu khi nhìn tới hắn đều mang theo tươi cười khách khí, xem như chào hỏi, bất quá trong mắt đều mang theo vài phần khinh thường, nhưng cũng có hâm mộ.

“Sao tới muộn như thế?” Nhạc Thiệu đẩy thiếu niên ở bên cạnh mình ra, đối phương chủ động đi tới ngồi vào bên người rót rượu cho anh, ngoài miệng nói: “Xe bị hỏng, em chờ nửa ngày mới gọi được xe tới.”

Tần Trữ thời điểm đối phương vừa đi vào sắc mặt liền trầm xuống, nhưng mà ngại Nhạc Thiệu, cho nên anh cũng không phát tác, chỉ lãnh đạm châm chọc nói: “Nhạc Thiệu, tôi cũng không biết từ bao giờ tính tình của cậu lại tốt như thế, ngay cả ‘bồi rượu’ cũng dám để cho cậu ở chỗ này chờ đợi.”

Người nọ tươi cười trên mặt lập tức biến thành khó xử, cắn miệng, ủy khuất nhìn về phía Nhạc Thiệu. Thấy Nhạc Thiệu không để ý gì tới hắn, hốc mắt của hắn phiếm hồng, lại nhìn Tôn Kính Trì, rồi mới đối với Tần Trữ miễn cưỡng cười cười: “Em làm sao dám để cho Nhạc thiếu, Tôn thiếu cùng với Tiêu thiếu chờ em. Bọn họ sủng em là một chuyện, em thân phận như thế nào, em vẫn luôn rất rõ ràng.”

Tần Trữ thật sự không muốn nhìn thấy khuôn mặt kia làm ra động tác ghê tởm như vậy, anh buông chén rượu xuống, đứng lên rời đi: “Tôi đi vệ sinh, uống nhiều, muốn nôn.”

Không thèm cho ba vị Thái tử gia mặt mũi, Tần Trữ mở cửa đi ra ngoài. Hắc ca đồng dạng nhìn không vừa mắt người nọ, mặt lạnh nói: “Hôm nay các anh em tụ tập cùng nhau uống rượu, đừng để cho mọi người trong lòng không thoải mái.” Hắc ca so với bất kì ai ở đây đều lớn tuổi hơn, lại bởi vì một nguyên nhân nào đó, gã quan hệ cùng với Nhạc Thiệu bọn họ thân hơn so với Tần Trữ một chút, cho nên miệng tự nhiên cũng sẽ nặng hơn một phần.

Tươi cười trên khuôn mặt nam nhân cũng không nhịn được. Nhạc Thiệu vỗ vỗ mặt của hắn, đối với Hắc ca nói: “Cậu ta đã nói cậu ta tự rõ ràng thân phận của mình, anh cần gì phải cùng cậu ta so đo.”

Nhạc Thiệu vừa nói xong, sắc mặt nam nhân tái nhợt đi vài phần. Nhạc Thiệu tựa như không thấy được, lại vỗ vỗ mặt nam nhân, nói: “Tới, rót rượu cho Hắc ca, đừng không hiểu chuyện.”

Nam nhân nhếch miệng, rõ ràng không muốn cầm lấy chai rượu đứng lên. Hắc ca lập tức nâng tay ngăn lại: “Đừng đừng, tôi tự mình rót, nên hầu hạ ai thì hầu hạ người đó đi.”

Hắc ca nói xong liền tự rót đầy rượu cho mình, rồi mới hướng Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu nâng chén, nói: “Anh cùng Tần Trữ giống nhau, không phải muốn cản trở các cậu, chỉ là có một số lời cứ để mãi trong lòng cũng không được. Các cậu tự mình cảm thấy không sao cả, anh sẽ không nhiều lời nữa. Chính là thời điểm mấy người chúng ta tụ họp, có thể hay không đừng gọi cậu ta tới? Anh mỗi lần nhìn thấy cậu ta, tâm quả thực sẽ khó chịu một hồi.”

Ánh mắt của Tiêu Tiếu ảm đạm đi vài phần, mạnh ngửa đầu uống xuống một ly rượu, đột nhiên giương giọng: “Nhạc Lăng! Tìm người đem cậu ta trở về.”

Nhạc Lăng dù đang chơi mạt chược thế nhưng lỗ tai vẫn luôn dựng đứng, không nói hai lời liền đứng lên, nói: “Để em đưa cậu ta trở về.”

“Đi đi.” Khuôn mặt của Nhạc Thiệu dưới ánh đèn trở nên vô cùng âm trầm, Nhạc Lăng cầm lấy áo khoác đi tới trước mặt người nọ, nói: “Đi thôi, tôi đưa cậu trở về.”

Người nọ lã chã nước mắt nhìn ba người, Tôn Kính Trì treo lên một nụ cười nói: “Chúng tôi đêm nay đều sẽ qua. Nếu thấy chúng ta còn chưa tới, cậu trước hết cứ ngủ trước đi.”

Người nọ vừa nghe xong lập tức nở nụ cười, mang theo vài phần thẹn thùng. Làm bộ tùy ý lướt mắt nhìn về phía Hắc ca, áp chế phẫn hận đối với Hắc ca, hắn theo Nhạc Lăng rời đi.