Bốn năm, mỗi tuần bà đều kiên trì đến cục cảnh sát ở thị trấn để hỏi tiến độ, cảnh sát đều không có cách nào với bà lão bướng bỉnh này, đường núi khó đi, chỉ đi về đã mất bốn giờ, đi đứng này có thể tốt sao?
Tôi đứng ở ngoài sân, nhìn bà buồn bã trong miệng cứ không ngừng gọi tên tôi.
Bà suy yếu đến tay cũng không nhấc nổi, ngay cả nước nóng cũng không uống được một ngụm.
Bì thi không có trái tim, nhưng đau đớn tựa như đâm rễ vào ngực tôi.
Tôi chẻ củi đun nước, nhân lúc bà ngủ thì làm mọi việc cho bà, đặt mọi thứ ở nơi bà có thể với tới.
Tôi không dám ở lâu, bì thi không thể ở lâu với người sống.
Thi khí có độc, tôi cùng Thẩm gia ba người ngày đêm đối mặt, thi độc đã sớm xâm nhập tâm tim gan phèo phổi của bọn họ.
Chỉ chờ ngày lành tháng tốt, mổ bụng và ăn ngấu nghiến.
Nhưng vừa mới về nhà, cha chồng liền chặn tôi ở cửa, cười hiểm độc với tôi: "Cuối cùng tao cũng biết, mỗi buổi chiều mày đi mua đồ ăn ở đâu rồi!"
Thấy tôi giả ngu, cha chồng kéo tôi đến trước gương, tự tin nói.
"Trang điểm làm cái gì, nhìn xem trên cổ là gì?"
Lúc này tôi mới phát hiện, lúc nấu nước cho bà, phấn nền trên cổ đã rớt ra.
Thi ban màu đỏ sậm hiện lên, nhìn qua vô cùng rõ ràng.
Tôi ngừng thở, mắt híp lại đầy nguy hiểm, đó là dấu hiệu bì thi sắp ăn thịt người.
Nhưng cha chồng không phát hiện, ông ta ôm eo tôi, vẻ mặt cười da^ʍ.
“Dám cắm sừng con trai tao à? Nói, trên cổ là dấu hôn của thằng chó nào?”
Cha chồng háo sắc, đã nhiều lần trộm qυầи ɭóŧ của tôi.
Khi đi qua, cũng sẽ sờ mó vào eo tôi vài cái.
Việc này mẹ chồng cũng biết, nhưng bà ta mắt nhắm mắt mở, còn thêm dầu vào lửa: “Ở nhà có đồ tốt nhìn thoải mái, đừng đi ra ngoài rồi dùng tiền mà yêu thứ hồ ly tinh làm gì."
Đêm đó, tôi đang tắm rửa, đèn phòng tắm chốc tắt.
Cha chồng thở dốc mò vào, thô lỗ đẩy ngã tôi xuống đất.
Tôi giả vờ kêu cứu.
"Đừng giả bộ nữa, tao đã lên kế hoạch để A Tẩn và mẹ nó ra ngoài rồi. Giờ này chỉ còn chúng ta!"
Cha chồng nhe răng cười, hạ giọng: "Mày nói xem thằng con trai tao có gì tốt? Nó thô bạo, hay chửi mắng, lại thích làm mày đau..."
Ông ta nhanh chóng kéo bả vai tôi lại, sờ sờ lên làn da của tôi.
Nhưng rồi ông ta lập tức nhận ra chuyện khác thường.
Đèn sáng lên, ông ta theo bản năng giơ tay, mới thấy rõ trong tay chính là một mớ da người nhăn nheo, đầu của tôi cũng "răng rắc" vặn xoay chín mươi độ.
Trong nháy mắt nhìn nhau, ánh mắt ông ta run rẩy, sợ tới mức quên cả thở.
Tôi mỉm cười với giọng điệu chậm chạp, cứng nhắc.
“Chỉ còn lại hai chúng ta? Vậy tao cần phải khởi động một chút.”