Chương 7

Editor: tiểu mao

Tiệm KFC ở bên kia đường cái, đối diện với cổng chính của trường học, vòng qua tiệm KFC, mặt sau chính là đại viện của người nhà giáo viên nơi mà Kỷ An Ninh

hiện

tại

đang

ở.

Có thể

nói, mỗi ngày Kỷ An Ninh đều

đi

qua nơi đó.

Tiệm KFC MacDonald bán thức ăn nhanh, đối với

một

số gia đình có con

nhỏ

thường ân cần dạy bảo con mình “ăn ít”, “không

nên ăn” đó toàn là thực phẩm chiên dùng dầu bẩn.

Nhưng

một

số gia đình khác có con

nhỏ, mỗi lần

đi

qua đều sờ túi tiền, nhịn xuống cảm giác muốn ăn mà nhắm mắt

đi

qua nơi “xa xỉ” này.

Văn Dụ đương nhiên là kiểu phía trước.

Trong trí nhớ của Kỷ An Ninh, mình cũng từng là kiểu người trước. Nhưng từ sau khi ba



làm ăn thất bại, lừa bà ngoại bán nhà ở, sau đó đem toàn bộ tiền bạc tích lũy trong nhà

đi,



liền trở thành kiểu người sau.

Văn Dụ có chút choáng váng.

anh

tiếp xúc với nhiều



nàng xinh đẹp thông thường đều

nói: “đi

ăn cùng sao?”, hoặc vênh mặt hất hàm sai khiến: “Ăn bò bít tết.” Đúng là

không

có người nào được

anh

mời khách lại muốn

đi

ăn KFC.

anh

há miệng thở dốc, lại nhắm mắt lại, mỉm cười

nói: “Được.”

Vì vậy, Văn Dụ mang theo Kỷ An Ninh xuất

hiện

ở tiệm KFC đối diện trường học. Ăn cơm cũng chỉ là lời dẫn, mục tiêu cuối cùng của

anh

là Kỷ An Ninh. Đối với loại đồ ăn chiên dầu này, Văn Dụ

không

muốn ăn lắm.

anh

muốn chờ Kỷ An Ninh ăn xong

thì

mở ra đề tài

nói

chuyện.

Văn Dụ miễn cưỡng cắn

một

miếng thịt gà, cảm thấy quá dầu mỡ liền bỏ xuống.

Vừa ngước mắt lên, lại thấy Kỷ An Ninh

đã

nhanh chóng ăn xong cái cánh gà,

đang

liếʍ ngón tay. Đầu lưỡi phấn hồng, mềm mại, linh hoạt, ướŧ áŧ.

Đối với Kỷ An Ninh mà

nói, cánh gà KFC đúng là siêu cấp thơm, ăn đến mức làm người ta còn thòm thèm. Đầu ngón tay

không

chỉ dính dầu, còn có ít vụn đồ ăn,



theo bản năng mà liếʍ liếʍ.

Giương mắt, lại thấy Văn Dụ dùng ánh mắt sâu kín mà nhìn mình chằm chằm.

Loại ánh mắt này của

hắn, Kỷ An Ninh rất quen thuộc, giống như mạch dung nham ngầm dưới vực sâu, hơi thở cực nóng trong bóng đêm ập vào trước mặt, đầy nóng bỏng.

Kiếp trước,

anh

vẫn luôn nhìn



như vậy. Thường xuyên làm



cảm thấy hoảng loạn, sợ hãi, muốn chạy trốn.

Lúc trước khi

anh

nhìn



như vậy,



bỏ chạy. Nhưng bây giờ…

“anh

đang

nhìn cái gì?” Kỷ An Ninh hỏi.

Văn Dụ hoàn toàn

không

có bộ dạng chuyện xấu bị bắt gặp, ánh mắt

hắn

hơi lóe, mỉm cười

nói: “Nhìn em đấy.”

Kỷ An Ninh

thật

ra biết trong đầu

anh

nhất định

đang

suy nghĩ mấy ý nghĩ sắc tình. Sau này

anh

đối với



lì lợm la liếʍ,

anh

đối với



có những ý tưởng đó cùng du͙© vọиɠ

không

hề che dấu.

Kỷ An Ninh

không

biết

nói

tiếp như thế nào, chỉ có thể để mặt vô cảm.

Văn Dụ có cảm giác kỳ quái, Kỷ An Ninh dường như vừa rồi biết

anh

đang

miên man suy nghĩ cái gì.

anhthấy buồn cười, sao có thể chứ.

anh

nhìn hai tay của

cô, cầm lấy

một

tay, lấy khăn giấy lau dầu ở

trên

đầu ngón tay của

cô: “Về sau đừng liếʍ ngón tay trước mặt người khác như vậy, trông khó coi.” Quá khıêυ khí©h rồi, Văn Dụ nghĩ, cái này mẹ nó

không

thể để cho người khác nhìn thấy. Kỷ An Ninh ngẩn ra.

anh

đang

phê bình



vừa rồi liếʍ ngón tay à? Hóa ra là



hiểu nhầm

anh?



vừa rồi kìm lòng

khôngđược, nhưng đúng là liếʍ ngón tay

không

phải hành vi nhã nhặn.



cảm thấy có chút ngại ngùng.

Sau đó mới phản ứng được, Văn Dụ thế mà cầm lấy tay

cô.

Dựa theo thời gian mà

nói, bọn họ bây giờ vừa mới quen biết. Người này đúng là

không

biết xấu hổ!

Kỷ An Ninh phản ứng lại, liền đột ngột rút tay mình về.

“Tôi tự làm.”



không

được tự nhiên mà

nói, cầm lấy khăn giấy, đầu cúi sát ngón tay.

Phản xạ hình cung đủ lớn đấy. Văn Dụ mỉm cười,

không

ép buộc

cô.

So với

sự

bá đạo,

không

nói

lý sau này của

anh, lúc này

anh

vừa mới quen biết Kỷ An Ninh, đúng là xứng với danh nho nhã lễ độ, thậm chí là ôn tồn lễ độ.

Nhưng Kỷ An Ninh biết bộ mặt

thật

của

anh.

“anh

sẽ

không

đánh em, nhưng

anh

đem lời

nói

nói



ở chỗ này, Kỷ An Ninh.”

anh

đem



chặn ở

mộtgóc

không

người trong trường học, nghiến răng nghiến lợi: “Chỉ cần

một

ngày

anh

còn ở đây, em đừng mong ở cùng người khác.”

Đối phương là người ở trường khác, là khách quen trong tiệm của Thư Thần, đuổi theo



đến trong trường học, bị

hắn

bắt gặp, liền vung nắm đấm đánh.

Nam sinh kia nhìn qua

thì

cường tráng, ai ngờ lại

không

chịu nổi

một

quyền của Văn Dụ.

Kỷ An Ninh bị

anh

dọa sợ, về sau



từ xa nhìn thấy

anh

liền bỏ chạy.

anh

chặn



lại vài lần,

anh

hỏi

côchạy cái gì,



nơm nớp lo sợ,

anh

mới biết được rằng



sợ

anh

đánh

cô.

anh

nói

anh

tuyệt đối

không

đánh phụ nữ, lại thêm

một

lần đưa ra đề xuất



làm bạn

gái

của

hắn. Kỷ An Ninh tuy rằng sợ

anh, tuy rằng

anh

thề tuyệt đối

không

đánh phụ nữ nhưng



vẫn từ chối

anh.

Văn Dụ thiếu chút nữa nổi điên, đem



bức ở góc tường,

nói

câu

nói

phía

trên. Sau này, đúng là trong trường học

không

có nam sinh nào dám theo đuổi

cô.

anh

đúng là

một

anh

chàng đáng sợ Nhưng…

Kỷ An Ninh ngước mắt lên. Nhìn Văn Dụ

đang

mỉm cười.

Giữa mày và khóe miệng

anh, đều là

sự

tự tin



quen thuộc. Những bá đạo, cố chấp, ngoan tuyệt của

anh, lúc này vẫn chưa lộ ra.

Kỷ An Ninh biết bộ mặt

thật

của

anh, biết

anh

có nhiều thứ làm



sợ hãi. Nhưng, cũng vì tính tình

anhthô bạo như vậy, mới có thể sau khi



chết, vì



nợ máu trả bằng máu, cũng vì tính tình

anh

cố chấp như vậy, mới có thể vì



mà tự hủy hoại cả đời mình!

không

phải sao?

“Em

đang

quan sát

anh

sao?” Văn Dụ mỉm cười mở ra đề tài trò chuyện: “anh

cũng được coi là có quê quán ở đó, lúc ấy tạm biệt gia gia mới chuyển đến tỉnh lị bên này…”

“anh

là sinh viên năm ba, học ở lầu 3.”

“Người dạy bọn em môn lý luận thị trường là giáo sư Lưu, cũng từng dạy bọn

anh, đầu thầy ấy khá lớn nên bọn

anh

đều gọi là Lưu đầu to.”

Kỷ An Ninh trả lời đều rất ngắn gọn.

“À”

“A”

“Ừ”

Thái độ của



đối với

anh

ở kiếp trước từ lúc đầu

đã

rất lạnh nhạt. Kiếp trước khi bọn họ cùng nhau ăn cơm lần đầu tiên, đó là lúc ở nhà ăn, cháo miễn phí bị bẩn,

anh

gọi người múc cơm cho



thêm lần nữa, sau đó đến gần

nói

chuyện phiếm với





là tiểu học muội năm nhất,

anh

là sư huynh năm ba. Thái độ của



đối với

anh

lễ phép, khách khí còn mang chút tôn kính.

không

giống như bây giờ, lông mày và lông mi cụp xuống, ánh mắt đều ở

trên

mặt bàn,

không

tiếp xúc với tầm mắt của

anh.

thật

ra



không

nghe



anh

đang

nói

cái gì, trái phải chỉ đơn giản tìm đề tài cùng con

gái

gần gũi hơn mà thôi.

Cả đầu óc



đều suy nghĩ, nên làm thế nào để thay đổi nhân sinh của





anh.

không

ngừng từ chối

anh

cũng vô dụng, kiếp trước



luôn từ chối

anh, đổi lại là

anh

dây dưa

khôngngừng. Sau đó,

anh

biến mất khỏi trường học,



mới thở phào

nhẹ

nhõm. Mấy tháng sau,



bị ngã lầu.

Kỷ An Ninh

thật

ra

không

biết Văn Dụ báo thù cho



là bao lâu sau khi



chết. Linh hồn



phiêu đãng, ý thức mơ hồ, rất nhiều lúc nhìn thấy cảnh tượng và cảnh trong mơ giống nhau, từng cảnh từng cảnh, những khoảng thời gian

trên

đều

không

nối liền. Tóm lại là khi

anh

rời trường học,



đã

chết,

anh

trở lại để báo thù cho

cô.

Cuộc đời của

anh

vì vậy mà bị hủy, ở tình huống

không

biết gì, bị đối thủ nắm được nhược điểm mà tống vào ngục giam.

một

viên đạn kết thúc sinh mệnh tuổi trẻ của

anh.

Kỷ An Ninh

hiện

tại sống lại,



sẽ

không

bước lại vào bẫy rập của người kia,



có thể đảm bảo mình

sẽkhông

chết.

nói

như vậy, Văn Dụ

sẽ

không

cần vì



mà chịu án tử hình.

Nhưng sau đó

thì

sao?



bình an

không

có việc gì tiếp tục

đi

học,

anh

trở về trường, sau đó

thì

sao? Vẫn muốn tiếp tục như trước

một

bên dây dưa,

một

bên tìm cách né tránh sao?

Kỷ An Ninh

không

khỏi thở dài.

Đột nhiên phát

hiện

không

khí

không

đúng,



ngước mắt.

Văn Dụ để khuỷu tay ở

trên

bàn,

một

bàn tay nắm cằm, nghiền ngẫm mà nhìn

cô. Thấy



cuối cùng cũng ngước mắt,

anh

nhìn đồng hồ,

nói: “Hai phút.” Kỷ An Ninh mờ mịt.

“anh

đã

hai phút

không

nói

chuyện. Mà em…” Văn Dụ ôm ngực, nhướn mày: “Hai phút, em ‘ừ’ hai tiếng, ‘à’

một

tiếng, cuối cùng còn thở dài?”

Lần đầu tiên gặp được



gái

cùng

anh

mặt đối mặt mà thất thần đến mức này, Văn Dụ đúng là mở rộng tầm mắt.

Kỷ An Ninh cứng họng, hơi hơi cúi đầu, xin lỗi: “thật

xin lỗi…”

“Nghĩ cái gì thế?” Văn Dụ rất rộng lượng

không

so đo

sự

thất lễ của

cô, “Than thở cái gì?” Kỷ An Ninh đương nhiên

sẽ

không

nói

cho

anh

biết



đang

vì tương lai hai người mà buồn rầu.



cho

anh

một

cái cớ rất thiểu năng trí tuệ: “không

có, ăn no quá nên hơi buồn ngủ.”

Cho nên vừa rồi là ngáp

một

cái đấy à?

Văn Dụ

không

biết sao Kỷ An Ninh lại coi

anh

đứa ngốc dễ bị lừa?



qua loa lấy lệ cũng quá



ràng đấy.

“Tôi ăn no rồi.” Kỷ An Ninh cũng xem thời gian,

nói: “không

bằng…”



vẫn còn nhớ tới chút ý tứ.

Ngón tay thon dài giống như chơi bài

đang

chơi di động, nơi tay

đang

cầm quay

một

vòng, Văn Dụ chặn đứng lời Kỷ An Ninh: “Ngày hôm qua lúc tan học

anh

nhìn thấy em, em

không

về nhà mà làm gì thế?”

Lời này đối với người mới quen mà

nói

thì

có chút vô lễ.

Nhưng vừa rồi Văn Dụ muốn tuần tự mà tiến, Kỷ An Ninh lại hoa lệ mặc

anh



đi

vào cõi thần tiên,

anh

liền dứt khoát nhảy qua những thứ hư đầu hại não đó, trực tiếp thiết lập chủ đề.

Kiếp trước sớm

đã

thành thói quen với tính bá đạo của

anh, Kỷ An Ninh

không

cảm thấy có gì khác thường,

nói

có lệ: “đi

làm thêm. Thời gian

không

còn sớm,anh

nên quay về trường học

đi.”

Mông của Văn Dụ

không

nhúc nhích: “Làm thêm ở đâu?”

Kỷ An Ninh biết, nếu



không

nói,

anh

cũng

sẽ

nhanh chóng tra ra được, sau đó

sẽ

thường xuyên đến thăm cửa hàng của Thư Thần, thường xuyên đe dọa Thư Thần làm

anh

ta sợ tới mức hai đùi run rẩy.

“Đường Quang Minh”.



nói: “Có

một

quán cà phê chủ đề manga amine.”



trả lời khá thống khoái, tâm tình Văn Dụ cuối cùng cũng tốt lên. Học muội này cũng lơ

anh

quá mức đấy, giống như đối với





nói

anh

không

hấp dẫn bằng cánh gà chiên đầy dầu mỡ kia.

“Này, quay đầu lại nhìn xem.”Văn Dụ đem điện thoại lật lại rồi đưa tới, cho Kỷ An Ninh nhìn màn hình “Biết người này

không?”

Kỷ An Ninh tập trung mắt nhìn lại.

trên

màn hình di động

hiện

ảnh chụp, là

một

gương mặt bầm tím, cả mũi miệng đều chảy máu, nhìn ra được nam nhân còn bị gãy mấy cái răng. Nam nhân này nước mắt nước mũi tèm lem, từ biểu cảm

trênmặt có thể thấy

hắn

rất sợ hãi.

Kỷ An Ninh liếc mắt

một

cái liền nhận ra, đây chính là người hôm qua giở trò sàm sỡ



trên

xe buýt.

Văn Dụ nhìn thấy biểu cảm của Kỷ An Ninh, từ cho có lệ đến…ngưng trọng? Biến hóa này có ý tứ. “Hôm qua

anh

thấy em đuổi theo

hắn

khi xuống xe.”

hắn

nói: “Vừa đúng lúc xe

anh

ở phía sau,

anh

xuống xe hỏi

một

chút sao lại thế này, sau đó đuổi theo dạy bảo

hắn

một

chút.

anh

đã

cảnh cáo

hắn, về sau gặp lại

hắn

cũng đừng sợ, gọi điện thoại cho

anh

là được.”

anh

nói

xong mới nhớ tới, Kỷ An Ninh vốn cũng

không

thấy sợ.



lấy bút đâm sâu vào mu bàn tay đáng khinh của nam nhân kia,

anh

nhìn miệng vết thương thấy



xuống tay rất tàn nhẫn.

Ánh mắt Văn Dụ

không

nhịn được dừng

trên

người Kỷ An Ninh. Đơn bạc đến mức bị gió thổi

đi,

khôngnghĩ tới tình tình cũng rất nóng bỏng.

Sắc mặt của Kỷ An Ninh đột nhiên trở nên trắng bệch. Văn Dụ…Văn Dụ là người như thế nào?



nhớ tới

anh

lạnh nhạt hung ác đem kẻ thù từ ban công ném xuống.

anh

tự hủy hoại cuộc sống của chính bản thân mình.

Đáy lòng Kỷ An Ninh nổi lên

sự

tức giận. “anh

dựa vào cái gì mà đánh người?”



cắn răng, Văn Dụ nhướng mày. “không

thể báo cảnh sát sao? Tại sao phải dùng thủ đoạn bạo lực để giải quyết vấn đề?”

Kỷ An Ninh

không

thể khống chế

sự

tức giận trong lòng, trong đôi mắt đen nhánh của



như có ngọn lửa

đang

cháy.

Thoạt nhìn thân thể



nhỏ

nhắn mong manh nhưng lại rất có lực lượng, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào