Chương 27: Phản kích mạnh mẽ (tiếp)

Editor: tiểu mao

Mọi người sững sờ.

Hả? Nghe qua…còn biết

rõ?

Lại nhìn sang Tôn Nhã Nhàn, ánh mắt



ràng

đang

hoảng loạn.

Xem ra đúng là có biết!

Tôn Nhã Nhàn đúng là

đang

luống cuống, ánh mắt có hơi loạn,

không

lựa lời

đã

nói: “Là, là sau khi nghe ngóng được mới biết…”

Kỷ An Ninh lẳng lặng nhìn



ta, đôi mắt đen giống như nhìn xuyên thấu người khác, làm Tôn Nhã Nhàn thấy hãi hùng khϊếp vía.

Kỷ An Ninh nghĩ tới ánh mắt Tôn Nhã Nhàn nhìn



sáng nay. Dựa vào kinh nghiệm trước kia liền đoán được, trăm phần trăm là hôm qua Tôn Nhã Nhàn

đã

gặp Văn Dụ. Lấy

sự

hiểu biết của



về Văn Dụ, Tôn Nhã Nhàn chắc chắn bị Văn Dụ ác miệng làm nhục.

Kỷ An Ninh mỉm cười.

“Nếu tôi đoán

không

sai, cậu

đi

tới câu lạc bộ kickboxing, gặp được Văn Dụ đồng thời

nói

muốn gia nhập cậu lạc bộ nhưng bị từ chối đúng

không?”

Tôn Nhã Nhàn hoàn toàn luống cuống.

Kỷ An Ninh làm sao biết được? Chẳng lẽ Văn Dụ

nói

với



ta?

“Tôi

không

có, cậu

nói

bậy.”



ta phản bác, chỉ là giọng điệu



ràng yếu

đi

rất nhiều.

“Chuyện này chúng ta nên đến hỏi sư huynh Văn Dụ

một

chuyến

thì

sẽ

biết tôi

nói

bậy hay

không.không

cần vội.” Kỷ An Ninh

nói, “Ngược lại tôi cảm thấy rất tò mò về mục đích của cậu đấy.”

“Tôi

nói

cho cậu biết việc Văn Dụ theo đuổi tôi, tôi từ chối, cậu chế giễu tôi

nói

chỉ cần tìm kẻ có tiền

thìkhông

cần

đi

làm thêm nữa.”

“Tôi cho cậu biết tôi ở cùng câu lạc bộ với Văn Dụ, cậu hung hăng tới hỏi ngọn ngành là câu lạc bộ nào. Tôi

không

nói

cho cậu, cậu lại chạy

đi

nghe ngóng.”

“Cậu hỏi thăm được câu lạc bộ của Văn Dụ, lập tức suy nghĩ chạy tới tham gia câu lạc bộ của

anh

ấy.”

“Hôm qua cậu bị Văn Dụ từ chối, hôm nay cậu lại lên lớp

nói

cho mọi người nghe rằng tôi mặp mờ vớimột

sư huynh nhà có tiền, ám chỉ tôi hám giàu.”

Kỷ An Ninh từng bước ép sát, ánh mắt mấy bạn học nhìn Tôn Nhã Nhàn

đã

hoàn toàn thay đổi.

“thật

ra vừa rồi tôi

đã

nói

với cậu, chúng ta

không

thể nào kiểm soát hành vi của người khác. Người khác thích tôi hay theo đuổi tôi, tôi

không

quản được.” Kỷ An Ninh

nói

chậm rãi, “Cậu nhìn xem, giống như việc cậu thích người ta, theo đuổi người

đang

theo đuổi tôi, tôi cũng

không

quản được.”

Sau khi phá bỏ lớp giấy che kín này, trong lớp lập tức xôn xao.

“thì

ra là thế.”

“không

trách được.”

“Tớ

đã

nói

mà.”

Tôn Nhã Nhàn cảm thấy da mặt mình bị lột ra rồi ném xuống đất, sắc mặt cực kì khó coi.

Những gì Kỷ An Ninh

nói

đều là

thật.



ta

một

câu cũng

không

thể phản bác được.



ta bình thường luôn khéo léo, nhưng tình cảm với mấy đứa con

gái

không

được tốt, lúc này lập tức có người bỏ đá xuống giếng.

“Đúng là buồn cười gần chết, hóa ra là thích

một

người

đang

theo đuổi người khác?

không

biết ai mới hám giàu!” Có

một

bạn nữ mở miệng

nói.

Cũng có bạn nam mở miệng: “Người ta vất vả kiếm tiền, tự lực cánh sinh, ngược lại bị

nói

là hám giàu, đúng là buồn cười.”

thật

ra tất cả mọi người đều hiểu, Văn Dụ sở dĩ phá lệ để Kỷ An Ninh vào câu lạc bộ đương nhiên là vìanh

thích Kỷ An Ninh. Điểm này chính Kỷ An Ninh

đã

thừa nhận.

Chính Kỷ An Ninh

đã

thừa nhận

không

hề dối trá,

nói

thẳng ra là bản thân cần giúp đỡ, mọi người ngược lại có thể hiểu được, có thể tiếp nhận việc này.

Mà đối với chuyện làm lốp xe dự phòng, trình độ tiếp nhận của con trai

thật

ra cao hơn con

gái

nhiều.

Con

gái

xinh đẹp

một

chút đều có lốp xe dự phòng, chẳng nhẽ mấy lốp xe dự phòng

không

biết mình là kẻ dự phòng chắc? Chẳng qua là

một

người muốn đánh,

một

người muốn bị đánh mà thôi. (S&M???)

Vị sư huynh năm ba kia có thể làm đội trưởng câu lạc bộ kickboxing, chắc là

một

người rất mạnh mẽ có chủ kiến, người ta muốn theo đuổi Kỷ An Ninh, chẳng lẽ Kỷ An Ninh có thể quản được người ta

khôngcho người ta theo đuổi chắc?

Đa số nam sinh, thậm chí

một

bộ phận nữ sinh

thật

ra đều tán thành phương thức theo đuổi “Kiên nhẫn” này.

Kỷ An Ninh thấy sắc mặt Tôn Nhã Nhàn

đã

hơi trắng bệch.

Những lời vừa

nói, lấy tính cách của





nói

đúng là rất cay nghiệt. Nếu là người khác, chuyện khác,cô

sẽ

không

cay nghiệt như thế.

Nhưng Tôn Nhã Nhàn làm đủ cách hãm hại, kiếp trước mang tới cho



quá nhiều tổn thương lẫn sỉ nhục.

Cho nên Kỷ An Ninh cùng

không

cảm thấy áy náy hay bất an,



chỉ bình tĩnh nhìn Tôn Nhã Nhàn. Nhìn kiếp trước



ta chụp lên đầu



cái mũ “Hám giàu”, hôm nay bị chụp trở lại đầu mình.

Thiên đạo luân hồi, chưa tha ai bao giờ.

Tôn Nhã Nhàn chưa bao giờ để cho bản thân rơi vào tình cảnh khó chịu như thế này.



ta bị bạn học chế giễu, sắc mặt trắng bệch, bờ môi run rẩy, nhưng lại bất lực

không

thể cãi lại.

Bởi vì toàn bộ đều là

sự

thật.

Lúc này giảng viên vào lớp, phá vỡ bầu

không

khí giằng co này: “Mọi người ngồi xuống, chuẩn bị học bài.”

Tôn Nhã Nhàn bỗng nhiên cầm túi xách lên, cắn môi chạy ra ngoài.



ta đυ.ng trúng giảng viên, làm giảng viên lảo đảo

một

chút.

“Này, bạn sinh viên kia! Vào học!” Giảng viên xoa bả vai gọi to. Nhìn lại

đã

không

thấy người đυ.ng trúng mình đâu.

Trốn học ngay trước mắt mình đấy à, đúng là làm người khác bực mình.

Ban đầu giảng viên

không

định điểm danh, nhưng lúc này lại lôi danh sách ra, tức giận

nói: “Tới đủ chưa, điểm danh!”

Lúc gọi tới Tôn Nhã Nhàn, bạn cùng phòng

đang

do dự có nên điểm danh hộ



ta hay

không

thì

đã

có bạn nam lên tiếng: “Là người lúc nãy chạy ra ngoài!”

Giảng viên gật đầu, dùng bút đỏ viết

một

dấu X.

Kỷ An Ninhh

không

biết,



lúc nãy

đã

hoàn toàn phá vỡ ấn tượng của mọi người với mình, có thể

nói

làmột

trận thành danh.



ngồi ở hàng cuối cùng, yên lặng ghi chép.

Kiếp trước, Tôn Nhã Nhàn tung tin đồn, Văn Dụ đánh bậy đánh bạ thế lại thành chứng thực lời đồn, màcô

từ đầu

đã

chọn im lặng, đúng là lựa chọn sai lầm. Càng về sau, cho dù có trăm miệng cũng

khôngthể

nói

rõ.

Chỉ có thể im lặng, lại im lặng rồi tiếp tục im lặng. Im lặng mà bên trong kìm nén, im lặng nhưng bên trong chết lặng.

Mà bây giờ như vừa vận động mạnh, mồ hôi dần thu lại, lại như bị ngăn từ lâu, bỗng nhiên được đả thông. Cảm giác kiềm chế đến chết lặng kia biến mất. Kỷ An Ninh cảm thấy trong lòng có cảm giác ấm áp dễ chịu

không

nói



được.



mang theo tâm trạng này tới tận chạng vạng tối, lúc chạy ra ngoài trường thấy Văn Dụ

đang

lạnh lùng dựa vào cửa xe hút thuốc.



còn rất vui vẻ mà vẫy tay chào hỏi

anh: “Chào!”

Quen biết Kỷ An Ninh được nửa tháng chưa thấy



cười với mình được mấy lần. Nhìn thấy trong mắt Kỷ An Ninh

đang

hiện

lên vui vẻ, con mắt Văn Dụ lập tức sáng lên,

một

tay kẹp điếu thuốc,

một

tay khác cũng giơ lên…

Sau đó Kỷ An Ninh liền chạy qua

anh: “Tạm biệt!”

Văn Dụ: “…”

Tay Văn Dụ vẫn

đang

giơ lên, thiếu chút nữa bị



làm cho tức chết.

anh

vứt thuốc đuổi theo: “Này!”

Kỷ An Ninh

đang

chạy phía trước,

không

hề quay đầu lại: “Em

đang

gấp!”



phải đuổi theo xe buýt đấy!

Kỷ An Ninh đối với việc chen xe buýt rất có kinh nghiệm, chỉ thấy



nhanh nhẹn né tránh, len qua khe hở trong đám người, leo lên xe buýt vừa dừng lại.

Mà Văn Dụ lạnh lùng hơn nhiều. Lấy thân thủ của

anh, sở dĩ

không

đuổi

không

kịp Kỷ An Ninh cũng bởi vì giữa





anh

còn vô số mấy bà mấy thím.

Trơ mắt nhìn Kỷ An Ninh leo lên chuyến xe kia, Văn Dụ: “…”

Văn Dụ cắn răng

một

cái,

đi

theo mấy bà mấy thím, theo

sự

chen lấn mà lên chuyến xe kia.

Kỷ An Ninh vừa tìm được chỗ phù hợp nắm vòng treo để đứng vững, bỗng nhiên có người chen tới.

côquay đầu lại, lại là Văn Dụ.

Kỷ An Ninh im lặng nửa ngày: “Sao

anh

cũng lên đây?”

Văn Dụ đúng là tức đến lệch mũi luôn.

anh

bực bội hỏi: “Em chạy làm gì!”

Kỷ An Ninh chớp mắt: “Em đuổi theo xe.”

không

phải rất



ràng à?

Văn Dụ cảm thấy gân xanh

trên

trán

đang

giật giật.

anh

nghiến răng, nhịn xuống

nói

tiếp: “Chẳng lẽ

anh

đậu xe ở cổng trường để làm gì em

không

biết sao?”

Đôi mắt Kỷ An Ninh rất sáng, giữa lông mày

không



sự

lạnh lùng xa cách như trước, còn có mấy phầnnhẹ

nhõm hoạt bát chưa từng thấy.

Trong lòng Văn Dụ,



trước giờ luôn là

một

người đẹp lạnh lùng, bỗng nhiên

hiện

lên thần sắc hoạt bát này làm Văn Dụ ngây người mất mấy giây.

Văn Dụ lấy lại tinh thần, nhíu này, kỳ quái hỏi: “Hôm nay có chuyện gì à? Tâm trạng tốt thế?

nói

anhnghe xem nào?”

Khóe miệng Kỷ An Ninh cong lên nhưng vẫn phủ nhận: “không

có gì.”

nói

xong liền quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

Văn Dụ nhìn khóe miệng



đang

cong lên, trong lòng ngứa

không

chịu được.

“anh

nhìn thấy cả người em đều

đang

phát sáng.”

anh

cúi đầu xuống,

nhỏ

giọng

nói

bên tai

cô: “Có phải nhờ

anh

độ cho

một

ngụm dương khí lúc trưakhông?”

Kỷ An Ninh vốn

đang

cố gắng dặn mình quên

đi

chuyện lúc trưa, làm như chưa từng xảy ra.

không

nghĩ tới

anh

sẽ

nhắc lại, còn dùng tư thế ngả ngớn như thế, lập tức cảm thấy cả tai và cổ đều đỏ bừng.

Văn Dụ thấy cái cổ tuyết trắng kia dần

hiện

lên màu hồng, nhịn

không

được nở nụ cười trầm thấp.

Kỷ An Ninh hít thở sâu để cho mình giữ vững tỉnh táo, quay đầu làm như

không

có việc gì

nói

với

anh: “anh

xuống xe

đi.

một

trạm ở đây rất ngắn,

anh

đi

bộ

một

lúc là về được rồi.”

Văn Dụ hỏi: “Em với

anh

cùng

đi

à?”

Kỷ An Ninh

nói: “Em muốn tới đường Quang Minh.”

Văn Dụ bắt đầu mặt dày: “Vậy

anh

không

xuống.”

Kỷ An Ninh biết Văn Dụ

đã

muốn làm gì

thì



không

thể ngăn được. Nếu



có thể khiến

anh

nghe lờithì

kiếp trước

đã

không

phải phiền não vậy rồi.

“Tùy

anh.”



lườm

anh

một

cái, quay đầu nhìn về cửa sổ.

Văn Dụ xác nhận cảm giác của

anh

không

sai, tâm trạng Kỷ An Ninh lúc này đúng là rất tốt, cả người

côđặc biệt thả lỏng.

Văn Dụ vốn cho rằng mình thích Kỷ An Ninh vì

sự

trong trẻo lạnh lùng của

cô, nhưng vào giờ phút này thấy

sự

thả lỏng giữa lông mày cùng khéo miệng

đang

nhếch lên,

không

hiểu sao trong lòng

anh

lại có cảm giác nhảy cẫng lên đầy vui sướиɠ.

Bản thân mình từ lúc nào trở nên

không

kiên định rồi?

một

trạm đúng là rất ngắn, chỉ

đi

mấy phút

đã

tới, lại

một

nhóm người

đi

lên chen lấn.

Ban đầu Văn Dụ đứng sau lưng Kỷ An Ninh, hai tay chống lên xa ngang cửa sổ, chống cho



mộtkhoảng

không

gian

nhỏ. Thình lình bị đám người vừa lên xe này chen lấn, người

anh

lập tức áp vào người Kỷ An Ninh.

Sau đó, Văn Dụ cảm thấy… Rất tốt.

Kỷ An Ninh quay đầu nhìn Văn Dụ. Văn Dụ lập tức bày ra vẻ mặt vô tội: “Người ta đẩy

anh.”

Mặc dù

không

chen tới mức áp cả người lên, nhưng đúng là người dán với người là bình thường. Kỷ An Ninh đối với tình hình này rất quen thuộc, chỉ là bây giờ người

đang

chạm vào



là Văn Dụ nên



mới để ý tới.



cũng nhìn ra được Văn Dụ

không

cố ý,



liền quay đầu lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong trí nhớ của Văn Dụ

thì

anh

chưa từng

đi

loại phương tiện giao thông công cộng này, đây là lần đầu tiên thử

đi

một

cái xe buýt giảm xóc mà

trên

cơ bản là

không

có giảm xóc gì cả.

sự

lắc lư xóc nảy của thân xe có cùng tỉ lệ với trình độ giẫm thả chân phanh của tài xế.

Còn chưa tới trạm thứ hai, bả vai Kỷ An Ninh chợt căng thẳng, gương mặt trắng nõn đột nhiên nổi lên màu hồng nhàn nhạt, giống như hào quang.



quay đầu lại, mang theo xấu hổ giận dữ hung hăng trừng Văn Dụ

một

cái.

Mắt Văn Dụ nhìn lên trần xe

nói: “không

thể trách

anh

được.”

Muốn trách

thì

phải trách xe

đi

như điên lại chật chội, mọi người chen lấn, đồ mùa thu

thì

mỏng, thân thể Kỷ An Ninh

thì

mềm mại, dần dần làm người ta

không

thể nào sinh ra mấy ý nghĩ…

Mà suy nghĩ của đàn ông

thì

nhanh chóng thể

hiện

trên

mặt sinh lý.