Chương 27

Lúc này trên tàu điện ngầm không nhiều người lắm, cho nên trừ Tiêu Tiểu Đào và Lục Tân Hồng ở bên cạnh cô, không có ai nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi giữa Hứa Thiện Ý với người phụ nữ kia.

Thấy người phụ nữ trung niên đã đi khỏi, còn Hứa Thiện Ý đang cúi đầu xem tấm danh thϊếp, Tiêu Tiểu Đào và Lục Tân Hồng lập tức hưng phấn vây quanh Hứa Thiện Ý.

“Tiểu Thiện, lúc nãy dì kia nói mình là người đại diện của công ty giải trí Thiên Tinh, có thật không? Tôi nghe nói Thiên Tinh là một công ty rất lợi hại, rất nhiều ngôi sao nổi tiếng nhất trong làng giải trí đều là nghệ sĩ của công ty họ. Nếu dì ấy thật sự để ý cậu, có khi cậu sẽ thành ngôi sao lớn đó, vậy tôi sẽ trở thành bạn tốt của ngôi sao lớn rồi.” Tiêu Tiểu Đào càng nói càng hưng phấn.

Mặc dù Lục Tân Hồng cũng hưng phấn nhưng vẫn có chút lo lắng: “Tuy rằng trở thành minh tinh cũng không tồi, nhưng nếu người đó là kẻ lừa đảo thì làm sao? Tiểu Thiện, em không thể dễ dàng tin tưởng bà ta. Nếu em muốn đến công ty của họ, nói với anh, anh sẽ đi cùng em, anh sẽ bảo vệ em.”

Hứa Thiện Ý nhìn tấm danh thϊếp, chỉ nhớ chủ nhân của danh thϊếp là Trương Hồng, sau đó cô đưa danh thϊếp cho Tiêu Tiểu Đào vẻ mặt mong chờ, rồi cô nhìn sang anh họ, vẻ mặt nhàn nhạt nói: “Thực ra em không muốn trở thành ngôi sao gì cả, em nhát gan, kêu em đứng diễn trước máy quay thì chắc chắn em sẽ trở thành trò hề. Khi nãy em nhận danh thϊếp chỉ là sợ làm người ta xấu hổ mà thôi.”

Dù sao cô chỉ nói sẽ cân nhắc, cũng không đồng ý với người đó.

Lục Tân Hồng nghe vậy, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Mà Tiêu Tiểu Đào ở bên cạnh, sau khi xem xong tấm danh thϊếp, cô ấy trả lại cho Hứa Thiện Ý, rồi bắt đầu tìm kiếm Trương Hồng và công ty giải trí Thiên Tinh trên điện thoại.

Hứa Thiện Ý vừa cất danh thϊếp đi đã nghe thấy Tiêu Tiểu Đào kinh ngạc thốt lên: "Trời ạ! Hóa ra là thật, người phụ nữ lúc nãy đúng là người đại diện của công ty giải trí Thiên Tinh, hơn nữa còn là người đại diện xuất sắc nhất, trong tay có đến hai nghệ sĩ đang nổi tiếng. Tiểu Thiện, lần này cậu siêu may mắn luôn rồi đó."

Hứa Thiện Ý nghiêng người nhìn vào Bách khoa Baidu của Trương Mân trên điện thoại, bức ảnh trên đó đúng là rất giống với người kia.

Nhưng mà, bây giờ nhà họ Hứa cũng không thiếu tiền tiêu, mà cô cũng không học chuyên ngành diễn xuất. Trước mắt điều cô cần làm tốt là phải thi vào một trường đại học tốt, chứ không phải đi vào giới giải trí.

Vì vậy, Hứa Thiện Ý vẫn không có biểu hiện gì, cô cố ý nói sang chuyện khác: "Hình như sắp đến nhà hàng buffet rồi, không nói cái này nữa.”

Nhắc tới đồ ăn, mặc dù Tiêu Tiểu Đào vẫn còn muốn tiếp tục nói về công ty giải trí Thiên Tinh và Trương Mân, nhưng có thể thấy được Hứa Thiện Ý rõ ràng không muốn nói việc này, cô ấy đành phải bắt đầu nói về những thứ muốn ăn trong nhà hàng buffet.

Hai mươi phút sau, cả ba người bọn họ đã ngồi bên trong nhà hàng buffet, bắt đầu thưởng thức các loại đồ ăn.

Ba người vừa ăn vừa chụp rất nhiều ảnh đồ ăn, cùng với ảnh chụp chung của ba người.

Sau khi ăn xong mỗi người tách nhau ra về nhà, Hứa Thiện Ý đăng ảnh chụp vào vòng bạn bè.

Cô đăng xong thì đi tắm.

,

Sau khi Chu Cận rời khỏi công viên giải trí thì đi tìm mấy thằng bạn đi chơi.

Anh cho rằng càng có nhiều người, tâm trạng của anh sẽ càng tốt hơn một chút.

Nhưng dù có nhiều người, nghe thấy có người nói chuyện, anh vẫn cảm thấy khó chịu.

Ba người Lục Viên thấy gần đây Chu Cận không vui vẻ, bọn họ đều cảm thấy kỳ lạ. Nhưng khi bọn họ hỏi Chu Cận tại sao không vui, anh lại không nói gì. Bọn họ cũng chỉ có thể bất lực ở bên cạnh anh, mỗi ngày thật cẩn thận quan sát sắc mặt âm trầm của anh.

Lục Viên cũng không nói cho Chu Cận biết Lục Tân Hồng là anh họ của Hứa Thiện Ý. Bởi vì cậu ấy cho rằng ngày đó hai người cùng nhau rời đi, Hứa Thiện Ý hẳn đã nói cho Chu Cận biết rồi.

Vì vậy nhìn thấy Chu Cận không vui, bọn họ không biết nên nói gì, cứ vậy mà im lặng ăn uống.

Chu Cận cho rằng ở cùng bạn bè thì sẽ tốt hơn, nhưng ai ngờ trong lòng vẫn không vui, anh dứt khoát về nhà nhốt mình trong phòng.

Sau khi về nhà, trong khi nhàm chán nghịch điện thoại, anh vào xem vòng bạn bè. Sau khi reset lại, người được anh ghi chú là Thiện Thiện vừa đăng trạng thái mới, anh không kìm lòng được mà bấm vào.

Mang theo chờ mong mà bấm vào.

Vậy mà lại thấy mấy bức ảnh kia, anh phát hiện trong ảnh chụp thiếu nữ và thiếu niên dựa sát gần nhau, bọn họ cười tươi đến mức lộ ra cả răng. Sắc mặt Chu Cận tối sầm lại, anh thấp giọng mắng một tiếng, sau đó ném thẳng điện thoại đi.

“Mẹ nó!”

Anh không thấy nam sinh có dáng người cao lớn khuôn mặt thanh tú kia có chỗ nào tốt. Rốt cuộc Hứa Thiện Ý thích cậu ta ở điểm nào?

Ngày hôm sau.

Hứa Thiện Ý trở lại trường học, cô phát hiện Chu Cận thường xuyên xin nghỉ, thỉnh thoảng mới tới lớp đi học, nhưng vào học thì lúc nào anh cũng mang vẻ mặt u ám, không một ai dám nhìn anh chứ đừng nói là nói một câu với anh.

Hiển nhiên, ngay cả là bạn cùng bàn, nhưng sự lạnh lùng toát ra từ trên người anh làm cho Hứa Thiện Ý không dám nhìn hay nói chuyện với anh.

Cuối tuần, cô đi học Judo cũng không gặp lại anh, chỉ có cô giáo ngày đầu đi học đã từng dạy cô.

Hứa Thiện Ý phát hiện cuộc sống sinh hoạt của mình dường như đã trở lại bình yên ban đầu, phải nói rằng cô đã trở về với sự bình yên mà cô luôn mong đợi.

Đáng lẽ cô phải vui vẻ, nhưng không biết tại sao, mỗi lần cô ở cùng anh họ và Tiêu Tiểu Đào, nhìn thấy họ trò chuyện, cô luôn cảm thấy rất hụt hẫng.

Cô nhận ra anh họ và Tiêu Tiểu Đào hình như thích nhau, cô đem cảm xúc kỳ lạ của mình xem như cảm giác hâm mộ anh họ và Tiểu Đào có thể có được người mình thích.

Ngày tháng trôi qua rất bình yên, nhưng thời gian lại trôi qua thật nhanh.

Nháy mắt, đã đến cuối tháng.

Lần trước chủ nhiệm lớp cô giáo Lâm thông báo có bài kiểm tra, cuối cùng đã đến.

Ban đầu Hứa Thiện Ý được Chu Cận dạy học bổ túc, trong khoảng thời gian gần đây cô đã dành hết tâm sức cho việc học tập. Cho nên sau khi công bố thành tích, điểm số của cô thật sự rất cao, là đứng thứ hai toàn lớp.

Mà Chu Cận không đi học thường xuyên, anh lại không chỉ đứng đầu toàn lớp, mà còn đứng đầu cả toàn trường.

Sau khi tan học, Hứa Thiện Ý cùng với anh họ và Tiêu Tiểu Đào tạm biệt nhau, cô lập tức hào hứng đi về nhà, muốn cầm phiếu điểm của mình khoe với cha mẹ.

Cha mẹ vẫn luôn hy vọng thành tích học tập của cô có cải thiện, lần này thi tốt như vậy, cha mẹ nhất định sẽ rất rất vui.

Nhưng khi về đến nhà, lại phát hiện trong nhà vắng tanh, một người cũng không có.

Nhưng mà công việc kinh doanh của cha Hứa và mẹ Hứa đều rất bận rộn, thường xuyên đến khuya mới trở về nhà là chuyện rất bình thường, Hứa Thiện Ý cũng không nghĩ nhiều.

Cô bỏ cặp sách xuống, sau đó đi xuống lầu đi chợ mua nguyên liệu về nấu ăn, nấu cơm xong thì chờ cha mẹ về.

Nhưng đợi đến trời tối mịt vẫn không thấy cha mẹ trở về.

Trong lòng Hứa Thiện Ý cảm thấy có gì đó không ổn, cô lập tức gọi điện thoại cho cha Hứa.

Điện thoại nhanh chóng đổ chuông, nhưng phải mất một lúc mới có người trả lời.

Sau khi cha Hứa bắt máy, giọng nói của ông có vẻ rất mệt mỏi: “Thiện Thiện à, tối nay cha và mẹ con có thể không về nhà được, con tự làm một chút đồ ăn, ăn xong thì đóng cửa cẩn thận đi ngủ, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho cha, biết chưa?”

Hứa Thiện Ý nghe thấy có gì đó không đúng, cô có chút sợ hãi: “Cha, cha và mẹ đi đâu vậy? Vì sao cha mẹ lại không thể về nhà?”

Cha Hứa nghe xong lặng đi trong chốc lát, đầu dây bên kia không khỏi thở dài.

Trong lòng Hứa Thiện Ý có dự cảm không lành.

Quả nhiên, giọng cha Hứa trở nên bi thương, mũi ông sụt sịt: “Mẹ con bị bệnh, hiện tại bà ấy đang ở bệnh viện, cha phải ở chăm sóc bà ấy.”

“Mẹ con bị bệnh?” Hứa Thiện Ý lập tức chạy như bay đi lấy túi xách, nhét ví và thẻ ngân hàng vào, vội vàng hỏi cha mình: “Cha, vậy hai người ở bệnh viện nào vậy? Con lập tức đến ngay!”

Ở trong thế giới của Hứa Thiện Ý cô là trẻ mồ côi, sau khi đến thế giới này, cha mẹ Hứa đối xử với cô rất tốt, tốt đến mức Hứa Thiện Ý nguyện ý vì họ làm bất cứ chuyện gì.

Lúc này nghe thấy mẹ bị bệnh, Hứa Thiện Ý thật sự luống cuống.

Vốn dĩ cha Hứa không muốn nói cho con gái, sợ rằng con bé sẽ sợ hãi.

Nhưng ông vẫn lỡ miệng nói ra. Cuối cùng ông không còn cách nào khác, đành phải nói địa chỉ bệnh viện cho con gái, để cô ngồi xe đến đây, ông sẽ đón cô ở cổng bệnh viện.

Nửa tiếng sau, Hứa Thiện Ý mang theo đồ ăn nóng hổi mà cô mới nấu, vội vàng đi vào cửa bệnh viện.

Sau khi nhìn thấy ông, cô đưa thức ăn cho cha Hứa: “Cha, chắc cha chưa ăn cơm, cha ăn một chút đồ ăn trước đi, con đi chăm sóc mẹ.”

Đôi mắt của cha Hứa có chút nóng lên, ông gật gật đầu, cầm lấy hộp cơm con gái mang theo, đưa con gái vào trong bệnh viện.

Nhà họ Hứa vẫn có tiền, cha Hứa và mẹ Hứa là cặp vợ chồng ân ái, tình cảm cực kỳ tốt. Cho nên hôm nay biết tin mẹ Hứa bệnh đến té xỉu, cha Hứa cũng bỏ công việc còn dang dở để chăm sóc vợ, mà phòng bệnh của mẹ Hứa cũng là phòng đơn không ai quấy rầy.

Sau khi vào phòng bệnh, Hứa Thiện Ý thấy mẹ đang ngủ say, trên cánh tay cắm ống truyền dịch. Cô cùng cha Hứa yên lặng ngồi xuống, một bên ăn cơm một bên trò chuyện.

“Ba, rốt cuộc mẹ con bị gì vậy? Có nghiêm trọng lắm không?”

Hứa Thiện Ý không có tâm trạng ăn uống, ăn vài miếng rồi không ăn được nữa, lo lắng nhìn về phía giường bệnh.

Ba Hứa nghe vậy, tuy rằng bi thương nhưng không đau buồn, ông cười nhẹ vỗ vỗ bả vai con gái: “Không phải vấn đề gì lớn, chỉ là trong bụng xuất hiện khối u, bác sĩ nói ngày mai mổ, nghỉ ngơi một thời gian là tốt thôi.”

"Trong bụng xuất hiện khối u? Là lành tính sao ạ?” Trong mắt Hứa Thiện Ý càng thêm lo lắng hơn.

"Đương nhiên là lành tính rồi." Cha Hứa nghiêm túc gật đầu.

Lúc này Hứa Thiện Ý mới nhẹ nhàng thở ra.

Đêm đó, cô không về nhà, cha Hứa cũng không về, hai cha con thay phiên nhau nghỉ ngơi và chăm sóc cho mẹ Hứa, cho đến ngày hôm sau.

Ngày hôm sau, Hứa Thiện Ý phải đi học, nhưng nghĩ đến hôm nay mẹ phải làm phẫu thuật, cô không đi học một ngày cũng sẽ không làm chậm trễ chương trình học, liền gọi điện thoại cho cô giáo xin nghỉ, còn nói cho Tiêu Tiểu Đào biết hôm nay mình không thể đến trường.

Sau khi cúp điện thoại, Hứa Thiện Ý cùng cha Hứa vẫn luôn bên cạnh làm bạn với mẹ Hứa, đến khi bà phẫu thuật thành công.

Sau đó mẹ Hứa được đưa về phòng bệnh để truyền dịch, Hứa Thiện Ý mới phát hiện có người không ngừng gọi điện thoại cho cha cô, ông đứng ở bên cạnh cửa sổ ngoài hành lang nghe điện thoại, hình như là công việc làm ăn.

Chờ đến khi cha quay lại phòng bệnh, cô chủ động nói: “Cha, tình hình của mẹ đã khá lên nhiều rồi, một mình con ở đây có thể chăm sóc cho mẹ, cha trở về nghỉ ngơi một chút đi, sau đó đi làm việc của cha đi ạ.”

Công việc của ba Hứa thật sự rất bận, nghe con gái nói như vậy, ông lại nhìn vợ nằm trên giường bệnh, cuối cùng gật đầu, sau đó tìm một y tá giúp đỡ chăm sóc cho vợ rồi mới xoay người rời khỏi bệnh viện.

Trong trường học.

Hôm nay Chu Cận cũng tới trường học, anh muốn gặp Hứa Thiện Ý, nhưng anh cũng sợ nhìn thấy cô.

Vì vậy hai tiết đầu buổi sáng, anh đều một mình ở sân bóng rổ chơi bóng.

Cho đến tiết học thứ ba, anh mới lười nhác trở lại phòng học.

Khi vào phòng học, anh hướng ánh mắt về chỗ ngồi của mình và Hứa Thiện Ý.

Tuy rằng anh đã cố ý không để ý đến cô một khoảng thời gian, nhưng mỗi lần đi vào phòng học, chỉ cần nhìn về chỗ ngồi đó, anh luôn có thể nhìn thấy dáng vẻ trầm tĩnh của cô.

Nhưng hôm nay, nơi đó lại trống rỗng.

Trong lòng anh nhảy dựng, đưa ánh mắt lạnh lùng quét khắp phòng học, đám người nhìn trộm anh lập tức cúi đầu, hoảng loạn không thôi.

Anh không để ý đến những người này, mà là cố ý nhìn về phía Tiêu Tiểu Đào.

Tiêu Tiểu Đào cũng không có ở chỗ ngồi.

Anh biết Tiêu Tiểu Đào là bạn của Hứa Thiện Ý, nếu lúc này Tiêu Tiểu Đào và Hứa Thiện Ý đều không có ở trong phòng học, như vậy có thể bọn cô cùng nhau đi ra ngoài rồi.

Chu Cận không có cảm giác gì, anh nhẹ nhàng thở ra, đi nhanh về chỗ ngồi của mình.

Rất nhanh, tiếng chuông vào lớp tiết thứ ba vang lên. Tất cả bạn học trong lớp đều trở về, bao gồm cả Tiêu Tiểu Đào, nhưng lại không có hình bóng Hứa Thiện Ý.

Chu Cận cau mày.

Đến khi giáo viên bước vào lớp, anh vẫn không nhìn thấy Hứa Thiện Ý. Chu Cận đột nhiên đứng lên đi nhanh về phía Tiêu Tiểu Đào. Giáo viên thấy như anh như vậy, bởi vì biết anh là ai, biết anh lợi hại, nên cũng không dám nói gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào anh.

Mọi người trong lớp cũng đều hoảng sợ nhìn lén anh.

Nhưng sau khi Chu Cận đi được nửa đường, nghĩ đến cái gì đó, anh lại đột nhiên dừng bước, xoay người đi ra ngoài phòng học.

Hứa Thiện Ý đã có người mình thích, anh cũng quyết định từ bỏ cô.

Cô có tới hay không, anh quan tâm chuyện này làm gì?

Giáo viên không dám lên tiếng giữ anh lại, các bạn học trong lớp thấy anh đi xa, cũng chỉ có thể miễn cưỡng thu hồi ánh mắt.

Mà bên ngoài phòng học, Chu Cận đi vài bước, anh cáu kỉnh đá bay một lon nước bên chân mình, là do một nam sinh vừa mới ném xuống. Sau khi anh đá bay, lon nước vừa vặn đập trúng vào người nọ.

Nam sinh bị đá trúng ở trong trường cũng là một người kiêu ngạo, thích đánh nhau. Sau khi bị lon nước đá trúng người, cậu ta quay lại muốn chửi bới. Nhưng thấy rõ người đá lon nước, nam sinh này lập tức thay đổi sắc mặt, sau đó nhanh chóng nhặt vỏ lon trên mặt đất vội vàng chạy đi.

Ở trong trường học, ai dám đắc tội trêu chọc tôn đại Phật Chu Cận chứ, không phải là không muốn sống nữa à.

Sau khi Chu Cận rời khỏi trường học, anh nhận được một cuộc điện thoại.

Là điện thoại của mẹ anh gọi tới, mẹ Chu dặn dò anh qua điện thoại: “Hôm qua mẹ đến bệnh viện thăm một người bạn, không cẩn thận để quên đồ. Hôm nay mẹ cùng cha ra nước ngoài không có thời gian đi lấy, con tan học thì đi lấy đồ giúp mẹ, là ở chỗ dì Vương của con đó."

Chu Cận không có cách nào cự tuyệt mẹ. Đúng lúc hôm nay anh cũng không muốn đi học, anh lên xe máy rời khỏi trường học, đi đến bệnh viện.

Hơn mười phút sau, anh đỗ xe máy ở trước cửa bệnh viện rồi đi vào, ai ngờ vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một bóng người nhỏ bé quen thuộc đang ngồi dưới gốc cây trước mặt.

Cô bụm mặt, bả vai run run, hình như đang khóc?

Trong lòng Chu Cận hoảng sợ, không tự chủ được bước nhanh về phía cô.