Chương 12

Chu Cận theo bản năng mà hỏi ra tiếng, sau khi hỏi xong cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, còn mong đợi nhìn Hứa Thiện Ý.

Nhưng khuôn mặt tái nhợt của Hứa Thiện Ý đột nhiên đỏ bừng vì lời nói của anh, cô vội vàng cầm lấy quần áo, tránh đi ánh mắt của anh rồi nhỏ giọng nói: “Tôi có thể tự thay, không cần làm phiền cậu, cậu cứ nghỉ ngơi một chút trước đi.”

Nói xong câu đó, cô xoay người ôm bụng, chậm rãi đi về phía sau bức màn.

Sau khi Chu Cận nhìn thấy khuôn mặt của cô hơi hơi đỏ mới nhớ tới lời nói của mình lúc nãy không quá thích hợp.

Với mối quan hệ hiện tại của hai người, anh không đủ tư cách để thay quần áo cho cô.

Đây không phải là giấc mơ của anh, nếu là giấc mơ của anh thì Hứa Thiện Ý chính là vợ anh, anh muốn thay quần áo cho cô như thế nào thì anh sẽ thay như thế đó, không ai có thể nói được gì, cô sẽ không từ chối.

Nhưng bây giờ là hiện thực, anh không thể làm gì được.

Chu Cận cảm thấy có chút không được tự nhiên, anh xoay người trầm mặc ngồi trên ghế, kiên nhẫn chờ đợi.

Vài phút sau, Hứa Thiện Ý cuối cùng cũng thay xong quần áo.

Cũng may quần áσ ɭóŧ bên trong đã khô, thay xong quần áo cô kéo rèm bước ra ngoài.

Nghe thấy động tĩnh, Chu Cận lập tức đứng dậy, vội vàng đi đến bên cạnh cô, rất tự nhiên đưa tay đỡ cô: “Bị thương ở đâu thì nói cho bác sĩ biết, nếu nghiêm trọng tôi lập tức đưa cậu đi bệnh viện.”

Hứa Thiện Ý không bị thương, cô cũng không tiện nói cho Chu Cận biết mình bị đau ở đâu, vì vậy cô lập tức kéo tay Chu Cận ra, nhẹ giọng nói: “Tôi không bị thương, cậu đừng lo lắng cho tôi, tốt hơn hết cậu nên về lớp trước đi, hôm nay cảm ơn cậu rất nhiều.”

Chu Cận không muốn nghe điều này.

Anh cũng không tức giận, chỉ im lặng nhìn Hứa Thiện Ý.

Hứa Thiện Ý lại bị anh nhìn mà cả người không được tự nhiên, cô biết anh không muốn rời đi như vậy, cô cũng không thể để anh đi trước được.

Cô chỉ có thể căng da đầu nói với nữ bác sĩ: “Thưa cô, em bị tới cái kia nên mới đau bụng, em không bị thương, cô giúp em lấy một chút thuốc giảm đau là được ạ.”

Nữ bác sĩ vừa nghe lập tức đã hiểu, cô ấy gật gật đầu, xoay người đi lấy thuốc.

Chu Cận ở bên cạnh không hiểu cô đang nói cái gì, tại sao cô vừa mới nói ra, nữ bác sĩ lại hiểu.

Tại sao anh lại nghe không hiểu?

Không lẽ lời các cô vừa mới nói không phải là tiếng Trung sao?

Ngay sau khi nữ bác sĩ rời đi, anh cau mày hỏi Hứa Thiện Ý: “Rốt cuộc cậu không thoải mái ở chỗ nào? Thật sự không liên quan gì đến những những nữ sinh kia sao?”

Hứa Thiện Ý sắc mặt ửng đỏ, cô cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ bị đau bụng thôi, lúc đầu không liên quan gì đến bọn họ, nhưng sau khi họ đổ nước lên người tôi thì tôi bị đau hơn, tôi cũng không biết có liên quan gì không.”

“Sao lại bị đau bụng? Cậu bị bệnh à?”

Sau khi Chu Cận ghi nhớ trong lòng nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mấy nữ sinh kia, vẫn không kiềm chế được lại hỏi lại một lần nữa, anh rất muốn biết cô rốt cuộc vì sao lại đau thành như vậy.

Hứa Thiện Ý ngại ngùng nói cho anh, cô trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng quyết định lừa gạt anh một chút.

Nhưng nữ bác sĩ đúng lúc cầm thuốc giảm đau trở về, cô nói không chút kiêng kị: “Bạn học nhỏ, cô thấy em bị đau bụng kinh có chút nghiêm trọng đó, còn nữa, sau này nếu bị đau bụng kinh thì tốt nhất đừng đυ.ng vào nước lạnh, nếu không sẽ càng đau đấy.”

Nữ bác sĩ nói xong đưa thuốc cho Hứa Thiện Ý.

Hứa Thiện Ý vẻ mặt không được tự nhiên mà nhận thuốc, sau đó thật cẩn thận nhìn lén Chu Cận, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của anh, cô vô cùng sợ hãi mà vội dời đi đôi mắt.

Chu Cận ở bên cạnh đã học qua tiết sinh học, cũng nghe nói qua đau bụng kinh. Bây giờ anh mới hiểu được vợ tương lai của anh vì sao lại ngại ngùng không nói cho anh biết tại sao mình bị đau bụng.

Sau khi Hứa Thiện Ý dời đi ánh mắt, anh cũng có chút không được tự nhiên. Lúc này anh mới nhận ra rằng vừa rồi cô ngại không muốn nói cho anh biết tại sao mình lại bị đau bụng. Hóa ra là cô ngại ngùng và xấu hổ.

Anh lập tức đứng dậy, vội vàng cầm một chén nước ấm đưa cho Hứa Thiện Ý, cũng không dám nhìn cô, anh ho nhẹ một tiếng, nói: “Đưa nước cho cậu này, nhanh uống thuốc đi.”

“Cảm ơn.” Hứa Thiện Ý nhận ly nước, sau đó nói cảm ơn.

Hiện tại cô đau đến không còn sức, cho nên cũng không so đo quá nhiều.

Sau khi nhận lấy nước anh đưa cho, cô nhanh chóng uống thuốc.

Ở thế giới của cô, tháng nào cô cũng bị đau vài ngày, đau đến mức chết đi sống lại, không ngờ khi tới thế giới này, cô vẫn bị đau bụng kinh.

Cho nên uống thuốc đã thành thói quen của cô, mày một chút cũng không nhíu.

Chu Cận ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn cô chăm chăm.

Thực ra đó là hình ảnh uống thuốc rất bình thường nhưng anh lại cảm thấy đau lòng không thể giải thích được.

Nửa giờ sau.

Hứa Thiện Ý đã uống thuốc giảm đau, bụng cũng không đau như trước nữa.

Cô đưa tiền thuốc giảm đau cho nữ bác sĩ, sau đó cùng Chu Cận ra khỏi phòng y tế.

Cô còn phải đi đến văn phòng chủ nhiệm.

Cô bảo Chu Cận đi về lớp trước, không cần anh đi theo cô, nhưng anh không nghe, cô đành phải tùy theo ý anh.

Vài phút sau, hai người cùng nhau tới cửa văn phòng chủ nhiệm.

Ngay khi Hứa Thiện Ý và Chu Cận đứng ở cửa, họ nghe thấy tiếng khóc của một vài nữ sinh truyền ra từ cánh cửa đang khép hờ.

“Chủ nhiệm, chúng em biết sai rồi.”

“Chú cảnh sát, sau này chúng em sẽ không bao giờ bắt nạt bạn bè nữa, lần này tạm tha cho chúng em đi.”

“Hu hu hu, chúng em thật sự biết sai rồi, chúng em có thể thề, sau này tuyệt đối sẽ không bắt nạt bạn mới nữa.”

“Hơn nữa, chúng tem cũng không phải vô duyên vô cớ bắt nạt cô ta, cô ta mắng bọn em trước mà, cô ta còn nói xem thường ngôi trường này của chúng ta, cô ta còn bôi nhọ nói chúng em không phải nữ sinh tốt, chúng em tức giận quá nên mới chế giễu cô ta.”

“Đúng vậy, rõ ràng ngay từ đầu là cô ta không đúng, là cô ta không coi ai ra gì trước mà.”

Hứa Thiện Ý không thể nghe được nữa. Sau đó Chu Cận đang ở bên cạnh cô dường như biết cô đang nghĩ gì, anh gõ mạnh vào cửa văn phòng.

“Cốc cốc cốc.”

Ngay sau đó, cửa được người ở bên trong mở ra, chủ nhiệm bước ra với vẻ mặt bất lực. Sau khi nhìn thấy là Hứa Thiện Ý và Chu Cận, chủ nhiệm có vẻ thả lỏng người. Ông vội vàng mở miệng nói: “Thì ra là hai người các em, vào nhanh lên vào nhanh lên, đúng lúc có chuyện muốn hỏi các em.”

Vì thế, Hứa Thiện Ý và Chu Cận cùng nhau vào văn phòng.

Sau khi bước vào, mấy nữ sinh kia ngay lập tức quay đầu, bọn họ cố kìm nén tức giận mà đánh giá Hứa Thiện Ý.

Họ không ngờ rằng họ thường xuyên bắt nạt những học sinh khác, không một học sinh nào trong số đó dám đi mách giáo viên. Nhưng bạn học mới này không chỉ mách giáo viên mà còn gọi cảnh sát.

Lúc này đây, những nữ sinh này đều hận Hứa Thiện Ý đến mức muốn chết.

Mà khi bọn họ trừng mắt với Hứa Thiện Ý xong, thấy Hứa Thiện Ý không thèm để ý tới bọn họ, ngược lại Chu Cận đi theo bên cạnh Hứa Thiện Ý, hơn nữa Chu Cận còn đang lạnh lùng nhìn chằm chằm họ, mấy nữ sinh này lập tức sợ tới mức thu hồi ánh mắt, hoảng sợ cúi đầu.

Xong rồi, Chu Cận biết bọn họ bắt nạt Hứa Thiện Ý.

Chủ nhiệm và cảnh sát biết bọn họ bắt nạt người khác, bọn họ còn có thể viện cớ, có thể giả vờ đáng thương.

Nhưng sau khi Chu Cận biết việc làm của bọn họ, bọn họ sẽ không có cơ hội giả vờ đáng thương và viện cớ, bởi vì Chu Cận nhất định biết sự thật là như thế nào!

Lúc này, những nữ sinh kia không còn dám phát ra tiếng động nữa.

Sau khi cảnh sát nhìn thấy Hứa Thiện Ý và Chu Cận đến, họ ngay lập tức thẩm vấn Hứa Thiện Ý.

Hứa Thiện Ý cũng không giấu giếm chút nào, còn kể về lần suýt bị những người này đánh. Sau khi nghe xong, cảnh sát im lặng một lúc. Nhưng cuối cùng xem xét những nữ sinh này đều thừa nhận lỗi lầm của mình, bản thân Hứa Thiện Ý cũng nói cô không bị thương, việc này có chút khó xử lý.

Vì thế cuối cùng chủ nhiệm sợ mấy nữ sinh này bị mang đến đồn cảnh sát sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt cho trường học, cho nên chủ nhiệm làm chứng với cảnh sát, ngày mai ông sẽ thông báo cho toàn trường, ghi tội mấy nữ sinh này, để bọn họ xin lỗi Hứa Thiện Ý, đồng thời đảm bảo sau này bọn họ sẽ không bắt nạt Hứa Thiện Ý nữa. Sau đó, chuyện này xem như kết thúc.

Cảnh sát không còn cách nào khác, đành gật đầu rời đi.

Trước khi đi, cảnh sát trả lại điện thoại cho Hứa Thiện Ý.

Hứa Thiện Ý đứng ở nơi đó, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không thoải mái cho lắm.

Hóa ra những người muốn bắt nạt cô, hơn nữa những người sau này có thể tiếp tục bắt nạt cô chỉ cần bị mắng vài lần, tùy tiện xin lỗi một tiếng, cũng không bị những hình phạt khác sao?

Nếu đúng là như vậy thì chắc chắn những nữ sinh này sẽ không cảm thấy đây là một bài học, sau này chắc chắn sẽ tiếp tục bắt nạt những người khác.

Hứa Thiện Ý bất giác cau mày.

Cô không nhận ra Chu Cận đang ở bên cạnh cô, sau khi nghe xong kết quả thương lượng của cảnh sát và chủ nhiệm cũng cau mày. Nhìn thấy Hứa Thiện Ý vẫn còn sợ hãi, anh lập tức ra khỏi văn phòng chủ nhiệm.

Vài phút sau, khi chủ nhiệm đang chuẩn bị tùy tiện nói vài câu với mấy nữ sinh bắt nạt Hứa Thiện Ý, cũng chuẩn bị khuyên Hứa Thiện Ý vài câu, sau đó để cô trở về lớp học, chủ nhiệm lại đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.

Khi chủ nhiệm đang nghe điện thoại.

Mấy nữ sinh kia thấy cảnh sát đi rồi, chủ nhiệm không chú ý bọn họ, Chu Cận cũng không biết tại sao lại đột nhiên đi ra ngoài, nữ sinh nhuộm tóc kia ngay lập tức đắc ý nhìn về phía Hứa Thiện Ý, thấp giọng khıêυ khí©h nói:

“Con nhỏ chết tiệt kia, không ngờ đúng không? Cho dù mày báo cảnh sát, nhưng tụi tao vẫn là trẻ vị thành niên, mà trên người của mày cũng không có vết thương, dưới tình huống như vậy cũng không có người nào dám làm gì tụi tao, mày bị tụi tao bắt nạt không phải cũng nên ngoan ngoãn chịu đựng sao?”

Hứa Thiện Ý mím môi không nói chuyện.

Nữ sinh nhuộm tóc tên là Vương Đình, cô ta tiếp tục cười lạnh: “Nhưng sau khi xong chuyện hôm nay, mày nhớ kỹ cho tao, về sau bà đây nhất định sẽ không buông tha mày. Lần sau, tao không chỉ đem mày nhốt ở bên trong toilet đơn giản như vậy đâu!”

Ngay khi Vương Đình nói xong, mấy nữ sinh đứng bên cạnh cô ta ngay lập tức đắc ý cười ra tiếng.

Nhưng tiếng nói của bọn họ vừa phát ra, chủ nhiệm ở đằng kia liền cúp điện thoại, tức giận nhìn về phía mấy nữ sinh hồi nãy còn đang khóc lóc, bây giờ lại đang cười, nhíu mày nói với bọn: “Mấy người các em đừng cười nữa, nhanh lên liên lạc với ba mẹ mấy em, từ hôm nay mấy em bị đuổi học!"

Ngay khi chủ nhiệm nói xong, mấy nữ sinh đang đắc ý cười nhạo Hứa Thiện Ý ngay lập tức hoảng sợ nhìn về phía chủ nhiệm.

“Chủ nhiệm, ý của thầy là gì?”

“Không phải thầy vừa nói chúng em chỉ cần xin lỗi vào ngày mai là được sao?”

“Đúng, đúng, tại sao thầy đột nhiên lại đuổi học chúng em?”

“Mặc dù chúng em bắt nạt Hứa Thiện Ý, nhưng cô ta cũng không bị thương, không phải cảnh sát vừa nói chúng em chỉ cần xin lỗi thôi mà?”

Sau khi mấy nữ sinh nghe được bọn họ sẽ bị đuổi học, bọn họ phát điên rồi.

Trường học này là trường cấp ba tốt nhất ở thành phố này, bọn họ vì có thể học ở trường học này, gia đình họ đã phải trả giá rất nhiều, bọn họ cũng cảm thấy rất có mặt mũi.

Lúc này, khi nghe tin mình sẽ bị đuổi học, tất cả đều sợ hãi đến mức quên mất chèn ép Hứa Thiện Ý.

Nhưng vẻ mặt của chủ nhiệm vẫn rất nghiêm nghị, ông không muốn giải thích, chỉ trầm giọng nói:

“Cho mấy em một tiếng, mau kêu ba mẹ mấy em lại đây xử lý thủ tục.”

Nhìn thấy chủ nhiệm lạnh nhạt như thế, mấy nữ sinh cũng không dám nói chuyện.

Cùng lúc đó, Chu Cận cúp điện thoại trên hành lang, vào lại văn phòng chủ nhiệm, đầu tiên là liếc mắt nhìn Hứa Thiện Ý thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô.

Anh quay đầu nhìn về phía chủ nhiệm, thấp giọng hỏi: “Chủ nhiệm, em và bạn học Hứa có thể đi chưa?”

Chủ nhiệm định thần lại, ông lập tức gật đầu: “Được được, mấy em không có việc gì, mau về lớp học đi.”

Chu Cận bước nhanh về phía trước, nắm lấy tay Hứa Thiện Ý kéo cô ra ngoài: “Đi thôi.”