Chương 6

Hoặc là trở thành một phần trong thôn này, mỗi ngày khúm núm, bị người ta thóa mạ, cay nghiệt đối xử với cô như những con điếm vậy.

Giống như gây đau đớn trên người họ sẽ làm cho họ thoải mái.

Nhưng mà, họ cũng không dám chống lại những người thật sự hành hạ họ.

Ngụy Kiến Quân chắc chắn không cho phép cô gái của mình trở thành người như vậy. Trong ánh mắt cô có khϊếp sợ, nhưng cũng ẩn chứa sức sống.

Đưa người vào trong phòng, đặt lên giường của mình.

Đinh Hàm Lộ vừa lên giường, đã muốn lui vào góc co người lại. Nhưng cô vẫn muốn thử xem có thể có người tốt bụng hay không, cô nắm lấy tay Ngụy Kiến Quân, ngẩng đầu nhìn hắn: "Nhà tôi có tiền, anh thả tôi ra đi được không?”

Ngụy Kiến Quân cụp mắt.

Bàn tay của cô gái nhỏ mềm mại, hình thành đối lập rõ ràng với cánh tay thô ráp ngăm đen của hắn, giống như đến từ hai thế giới khác nhau.

Đôi mắt hắn hơi tối lại.

Hai thế giới thì có sao đâu.

Thứ hắn muốn, thì không có gì mà hắn không chiếm được.

Đôi mắt Ngụy Kiến Quân sâu thẳm, dường như cất giấu một đầm sâu, không nhìn thấy cảm xúc, thâm trầm mà đáng sợ. Hắn cúi người xuống, mùi đàn ông nồng nặc phả vào mặt cô.

Bộ ngực rộng lớn đó, khuôn mặt thô cuồng nhưng lại không mất đi vẻ kiên cường, còn có cánh tay dày đặc mồ hôi, mang theo khí tức nồng đậm mà bá đạo, cường thế xâm chiếm mỗi một tấc không khí.

Đinh Hàm Lộ hơi hoảng sợ.

Tay cô chậm rãi buông ra, muốn lui về phía sau.

Khí thế của người này thật sự là quá mạnh, cũng làm cho cô không biết nên làm thế nào.

Cô muốn lui về phía sau, tay bị nắm kéo ngược lại. Người đàn ông như đang suy nghĩ, một lúc lâu mới nói, giọng nói bị đè thấp: "Được rồi, tôi sẽ đưa em đi.”

Lời này vừa nói ra, Đinh Hàm Lộ ngây ngốc một lát cũng không kịp phản ứng là mình đã nghe được cái gì.

“Tôi nói, tôi sẽ đưa em đi.” Ngụy Kiến Quân nói tiếp từng chữ, nhưng ánh mắt nhìn về phía cửa, sau đó lại quay lại, nói: “Nhưng em phải làm một chuyện với tôi trước đã.”

Ngón tay Ngụy Kiến Quân chạm vào mặt Đinh Hàm Lộ, da thịt nhẵn nhụi, giống như đậu hủ, làm cho người ta sợ đυ.ng hỏng.

Ngụy Kiến Quân dừng lại một chút, ngón tay gạt đi nước mắt nơi khóe mắt cô, cẩn thận nói: "Nếu bị phát hiện không đúng, cho dù là tôi, cũng sẽ bị người trong thôn tấn công, một mình tôi không chống lại được người trong thôn.”

Đinh Hàm Lộ ngạc nhiên.

Cuối cùng cô cũng kịp phản ứng, người đàn ông này thật sự muốn dẫn cô đi sao? Hay là lại muốn lừa cô.