Chương 3

Vừa nghe lời này của hắn ta, Ngụy Kiến Quân nhíu mày, mím môi, chỉ chăm chú nhìn hắn ta.

Hắn không nói lời nào, nhưng trên người đột nhiên dâng lên một cảm giác địch ý lại làm cho người ta chỉ muốn lùi bước, chân người đàn ông gầy gò suýt nữa quỳ xuống, má ơi cái tên này, sao lại nhìn giống như dã thú quá vậy.

Nhìn thân hình cao lớn của hắn, người đàn ông gầy nhanh chóng ho nhẹ: "Nếu đã như vậy thì anh vào kiểm hàng luôn cho nóng.

Lúc này Ngụy Kiến Quân mới gật đầu, nhìn như là không nhanh không chậm đi vào trong phòng, bước chân ngay ngắn, nhưng nhìn kỹ, có thể thấy khoảng cách thời gian mỗi một bước của hắn càng lúc càng nhanh.

Trong nhà.

Đinh Hàm Lộ bị trói ở trên một cái cọc gỗ, hai chân bị tách ra, một cái dụng cụ lạnh lẽo chống ở nơi riêng tư của cô. Nơi riêng tư có cảm giác bị gió lùa, mặt rỗ chậc lưỡi nói: "Cái bướm này trông ngon đấy, màu hồng, vừa nhìn đã biết là chưa bị ai đυ..”

Mẹ kiếp, cái bướm này trông khít vãi.

"Ngoan nào, đừng nhúc nhích, cẩn thận rách màиɠ ŧяiиɧ không bán được giá tốt đâu, tao vốn muốn đè mày ra đυ. trước mặt mọi người, xuất tinh, đυ. đến khi bụng mày chứa đầy tinh, nếu không vì bán ra giá tốt tao đã đυ. nát bướm mày ra rồi đó con điếm.”

Đinh Hàm Lộ không dám động đậy, cô sợ sẽ xảy ra chuyện như hắn ta nói.

Đáy lòng cô tràn đầy tuyệt vọng, một khắc bị che miệng mũi hôn mê đó đến bây giờ, cô thật sự nghĩ mình đã chết rồi, cha mẹ sẽ chịu không nổi. Cho nên vẫn cố gắng chống đỡ, nhưng nếu kết cục của cô thật sự như vậy, cô không biết mình còn chống chịu được nữa không.

Không biết là vấn đề treo ngược, hay là cô quá căng thẳng, có lẽ là dụng cụ nơi riêng tư không ngừng khuếch trương khe bướm, để cho cả người cô phát lạnh, máu thẳng xông thẳng xuống đầu, đầu óc đau dường như muốn nổ tung ra, thở cũng không nổi.

“Có người mua rồi.” Một giọng nói hùng hậu vang lên trong căn phòng chật hẹp này.

Đinh Hàm Lộ nhìn qua, giống như thấy một con quái vật khổng lồ bước tới.

Rõ ràng là đầu thu, trong núi hơi lạnh, lạnh đến mức cả người cô nổi da gà. Nhưng người đàn ông quần áo đơn bạc, từng bước từng bước giẫm lên mặt đất như cây búa, cũng giẫm vào trong lòng cô, làm cho trong lòng cô hoảng sợ.

Người này quá cao lớn, cao lớn đến mức khiến cô sợ hãi.

Cô bị treo ngược không có cách nào thấy rõ dáng vẻ của hắn, chỉ mơ hồ nhìn thấy l*иg ngực rộng lớn, cơ bắp rắn chắc, phồng lên, tràn ngập cảm giác sức mạnh. Nếu một người đàn ông như vậy mua cô, sao cô trốn được nữa đây?