Chương 4

"Em đi đâu?"

Bối Minh lo lắng, cậu sợ rằng Khương Ngư sẽ bỏ đi lần nữa cho nên chỉ cần một tiếng động nhỏ hắn sẽ tỉnh.

Khương Ngư giải thích, "Tôi đi vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị trở về lấy sổ nhật ký."

Bối Minh từ trên giường ngồi dậy, "Tôi đi với em."

*

Ở tầng dưới.

Bối Minh nói với cậu: “Cho em mười phút, lấy xong sổ nhật ký rồi đi theo tôi.”

Khương Ngư cúi đầu hỏi hắn, "Đi đâu?"

Bối Minh nâng cằm Khương Ngư lên, nghiêm túc nói: “Sau này, khi em nói chuyện phải nhìn vào tôi, không cho phép cúi đầu xuống.”

Nhưng cho dù Khương Ngư có nhìn vào Bối Minh khi nói thì ánh mắt của cậu cũng không dừng lại lâu được lâu.

Hắn dẫn Khương Ngư đi tới tiệm cơm, "Em gầy như que củi vậy!"

*

Sổ nhật ký được đặt trong ngăn kéo ở bàn, cách hai ngày Khương Ngư sẽ viết những việc làm hằng ngày để lưu trữ vào sổ nhật ký, mặc dù có viết hay không cũng không quan trọng, nhưng nó đã trở thành một thói quen của cậu.

Khương Ngư lấy quyển sổ nhật ký đi ra ngoài, bỗng đυ.ng phải Triệu Hữu ngay khi cậu bước ra khỏi cửa.

Triệu Hữu nhìn thấy cậu thì bắt đầu chất vấn, “Cả đêm tôi đều lo lắng cho cậu, gọi cả điện thoại cho cậu nữa, nhưng cậu còn chả thèm bắt máy, còn người đàn ông tối hôm qua là ai? Cậu đi với anh ta cả đêm, cậu không sợ xảy ra chuyện gì sao? Bây giờ cậu muốn đi đâu?"

Khương Ngư nói với anh, “Chỉ là tôi có chút chuyện cá nhân mà thôi.”

Trước khi Triệu Hữu có thể nói gì thêm, điện thoại của Bối Minh lại gọi đến, thấy vậy Khương Ngư liền nhanh chóng rời đi.

Lần này Triệu Hữu không ngăn cản cậu, chỉ nói với cậu, "Cậu cần phải giữ liên lạc thường xuyên hơn."

*

Ngồi trên xe, Khương Ngư đang xem điện thoại, chuẩn bị mang Triệu Hữu trở về.

Bên cạnh đó, Bối Minh nhìn thấy và lấy lại điện thoại của Khương Ngư, đồng thời nghiêm mặt nói,"Nếu em muốn mang hắn về, em phải chờ." Sau đó, hắn không trả lại điện thoại cho Khương Ngư.

Khương Ngư muốn nói gì cũng không dám.

Đến tiệm cơm, không gian nhỏ chỉ đủ cho một bàn nhỏ, Bối Minh và người phục vụ đưa ra một chén cơm lớn. Hắn đẩy chén cơm trước mặt Khương Ngư, sau đó bắt đầu chọn đồ ăn, từ thịt này đến rau kia, tổng cộng hắn cảm thấy Khương Ngư thích thú và cho hắn chọn nhiều món.

Cuối cùng, chén cơm trước mặt Khương Ngư đầy ắp món ăn. Hắn đặt nó trước mặt Khương Ngư và nói, "Ăn đi, không ăn hết thì không được đi."

Trong lòng Khương Ngư vô cùng uy khuất, đồ ăn nhiều như vậy, cậu không ăn hết nổi, nhưng Bối Minh lại đưa nhiều đồ ăn như vậy.

Khương Ngư nhìn chén cơm trước mặt không biết nên nói gì.