Chương 2
Triệu Hữu giữ chặt tay Khương Ngư, nhìn cậu nhưng lời nói dường như dành cho người đàn ông kia.
"Khương Ngư, cậu đi làm gì? Chúng ta sắp về rồi, ở đây cậu không quen ai cả."
Khương Ngư nhìn Triệu Hữu rồi lại hoảng sợ nhìn người đàn ông.
Người đàn ông chỉ đứng ở cửa, nói một câu cũng đủ làm Khương Ngư run rẩy.
Người đàn ông nói tiếp, "Tôi đếm đến ba, em không ra thì tôi sẽ vào."
Khương Ngư tránh tay Triệu Hữu, vẻ mặt kinh ngạc.
Khương Ngư chạy ra ngoài, đi theo người đàn ông.
Triệu Hữu nghe rõ lời người đàn ông nói với Khương Ngư:
"Em cũng thật khó tìm, bảo bối!"
Người đàn ông này là ai mà gọi Khương Ngư như vậy?
Người đàn ông không phân trần gì mà kéo Khương Ngư đi.
*
Trên đường, Khương Ngư hỏi nhỏ, "Đi đâu?"
Nhìn thấy Khương Ngư cùng người khác uống rượu, người đàn ông trầm mặt lạnh lùng nhìn cậu, làm Khương Ngư sợ hãi.
Một lát sau, người đàn ông lạnh giọng nói: "Đi khách sạn."
Khương Ngư lí nhí nói: "Ngày mai tôi còn phải đi làm."
Người đàn ông dừng bước, thả tay Khương Ngư ra, tay cậu đỏ lên vì bị nắm chặt.
"Ngày mai là thứ Bảy, thì làm việc gì?"
Người đàn ông đưa Khương Ngư đến một khách sạn sang trọng, hắn thả tay cậu ra và bảo cậu đi trước, dù Khương Ngư không biết phòng ở đâu. Người đàn ông đi phía sau, nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Khương Ngư mà thấy đau lòng.
Dọc theo đường đi Khương Ngư cũng không dám nói chuyện, cậu cúi thấp đầu, giống như mình làm sai cái gì.
Đii vào bên trong. Người đàn ông bắt đầu cởϊ qυầи áo, ném từng món về phía chân Khương Ngư.
Mỗi lần thấy người đàn ông cởi một món đồ, Khương Ngư lại sợ hãi lùi lại một bước.
Cuối cùng, cậu không thể kìm nén, khóc lóc gọi tên người đàn ông: “Bối Minh.”
Bối Minh hài lòng dừng lại, nói với Khương Ngư rằng hắn sẽ đi tắm. Bỏ lại Khương Ngư đứng sững tại chỗ.
Bối Minh tắm xong đi ra ngoài,thấy Khương Ngư vẫn đứng sững người ở đó, nhưng đã dọn dẹp quần áo.
Bối Minh ra hiệu cho cậu vào tắm.
Khương Ngư nhìn Bối Minh một cái, Bối Minh nói, "Sao thế? Tôi phải cởϊ qυầи áo cho em à?"
Khương Ngư lắc đầu chạy vào phòng tắm.
Chỉ sau hai phút, Bối Minh mở cửa vào, thấy Khương Ngư gần như ngã xuống sàn.
Bối Minh giận dữ hỏi, "Nhìn tôi giống ma lắm à? Đến để đoạt mạng em sao? Sao em lại giật mình?"
Khương Ngư nhỏ giọng nói, "Tôi sai rồi."
Bối Minh đứng yên, nhìn chăm chăm vào cậu. Khương Ngư không dám nói thêm gì, chỉ im lặng quay đi.