Chương 17: Tam hoàng tử đố kỵ
Tam hoàng tử Nhan Sóc bãi triều xong, lập tức trở về phủ đệ, triệu tập hết thày các mưu sĩ, trong mật thất những khuôn mặt đa mưu túc trí thâm trầm nghe Nhan Sóc nổi giận đùng đùng, kể ra chuyện ngày hôm nay trong triều, thất điện hạ Nhan Hi đặc biệt được đãi ngộ như thế nào.
Tâm tình ghen tỵ, hắn uống liên tục mấy chén trà để có thể ức chế kích động.
Triệu Quang Đồng lão nhất trong các mưu sĩ, mỗi lần họp bàn hắn là người đầu tiên phát biểu ý kiến, lần này cũng không ngoại lệ, "Tam điện hạ hà tất chú ý, theo lão phu thấy, lần này thất điện được thụ phong khen ngợi, không chỉ không tổn hao gì đến hoài bảo của điện hạ, còn có thể là có lợi cho ta."
Một mưu sĩ khác là Tiễn Long Chi ha hả cười phụ họa gật đầu, "Triệu lão nói rất đúng, lần này bất luận công lao thuộc về hoàng tử nào khác, đối với tam điện hạ mà nói, đều là bất lợi cực lớn, duy độc nhất thất điện hạ, thì không sao cả."
Nhan Sóc không giải thích được nói, "Thái tử nhu nhược, nhị ca không màn chính sự nguyện làm một hoàng tử phú quý, nhìn chung các huynh đệ khác, chỉ có thất điện hạ Nhan Hi với ta là trở ngại lớn nhất, thậm chí mẫu phi hắn địa vị cao hơn cả mẫu thân ta, lúc này đây, hắn cũng là hoàng tử duy nhất trong các huynh đệ được tấn phong thân vương, ta cho rằng, ngoại trừ thái tử, đối thủ lớn nhất của ta chính là hắn."
Đứng ở một góc phòng, Tôn Bá lắc đầu, "Lão phu từng có gặp mặt thất điện hạ một lần, tướng mạo tự nhiên tôn quý không thể tả, nhưng vẫn là thua xa tam điện hạ, ngài khuôn mặt tỏa ra long khí chói mắt. Lão phu có tỉ mỉ nghiên cứu qua thái độ và cách xử sự của thất điện hạ, nếu so sánh, thực không thể nhận rõ ai là chân mạng thiên tử, nhưng ta thật sự đã có được đáp án."
Nhan Sóc hai tròng mắt lóe sáng, tự mình nâng chung trà lên, tựa hồ như chậm rãi, nhưng thật sự nóng lòng hỏi, "Thỉnh Tôn lão nói thẳng."
"Thất điện hạ nhất định không phải chủ động xin đi gϊếŧ giặc, cho dù là chiến công phá hủy một quốc gia, sau khi trở về, hắn đã lập tức phạm sai một việc!" Tôn Bá cùng Triệu Quang Đồng cùng một ánh mắt.
Đối phương lập tức ngầm hiểu, "Theo như mật thám báo lại, thất điện hạ sau khi về kinh, cho bộ binh đi trước còn mình thì đi đâu đó."
Nhan Sóc không lấy làm lạ nói, "Còn không phải là vì muốn lấy lòng phụ hoàng, làm bộ như không cầu phú quý, ta nghĩ là các ngươi đều bị hắn lừa, ngày hôm nay tại trong triều, hắn cư nhiên không biến sắc mặt khi tiếp quản nội thị quân binh, đây chính là muốn khống chế kinh đô vì đây là lực lượng quân sự duy nhất ở kinh thành, nếu như hắn không hề có dã tâm, thì thật là ta thành một kẻ có mắt như mù sao, mặc hắn dễ dàng trừ khử."
Tiễn Long Chi mở chiết phiến chậm rãi phất nhẹ, tiếp lời nói, "Không chỉ như vậy, hắn còn giữ lại trong phủ một vong quốc công chúa không có trong danh sách tù binh, không nghi ngờ gì là chủ ý của hắn, nhưng không may hoàng thượng phát hiện được, hắn lập tức dùng các tài vật mà hoàng thượng ban thưởng lần này cùng trao đổi, muốn quyền sở hửu công chúa kia."
Chuyện này Nhan Sóc còn chưa biết, nghe được lời ấy, hắn lập tức không nói gì. Phụ hoàng thật thiên vị, hắn muốn cất giấu công chúa làm của riêng, cư nhiên dùng một ít tài vật hòng che mắt lừa dối.