Khiến Kiều Yên Nhu dở khóc dở cười: “Tôi đâu có yếu đuối đến thế.”
Bạch Hiểu Yến “chậc” một tiếng, vừa mở hộp cơm vừa nói: “Cô không biết hôm qua mặt cô nhợt nhạt thế nào đâu, nhìn mà tim tôi sắp tan nát rồi.” Không trách được Thẩm Lạc Hàn giữ cô kỹ như vậy, bộ dạng mong manh của cô ai nhìn thấy mà không đau lòng.
“Hôm nay đỡ hơn nhiều rồi.” Cô cầm đũa ăn từng miếng nhỏ.
Bạch Hiểu Yến rửa sạch dầu trên tay, sau đó chống cằm nhìn cô ăn, cô ăn thật là đẹp mắt…
“Yên Nhu, cô thật sự phải cẩn thận với Trương Khả Tình, hai ngày nay… tôi cứ thấy cô ta ở bên cạnh anh Thẩm.” Bạch Hiểu Yến không nhịn được nhắc nhở cô, dù thực lực Trương Khả Tình mạnh mẽ nhưng tham vọng của cô ta cũng không nhỏ.
Kiều Yên Nhu nuốt một miếng thức ăn: “Bên cạnh Lạc Hàn có ai là điều tôi không kiểm soát được.” Cô nhìn nhận mọi thứ rất thoáng, lòng người dễ đổi thay, mà cô lại là người có thực lực yếu, một ngày nào đó nếu Thẩm Lạc Hàn thích người khác cũng không phải là điều không thể.
Bạch Hiểu Yến thấy vẻ điềm tĩnh của cô, chợt tức giận: “Cô phải chú ý kỹ vào, cố ý thể hiện tình cảm trước mặt Trương Khả Tình, tuyên bố chủ quyền của cô chứ.”
Kiều Yên Nhu không thể tưởng tượng ra cảnh đó, cô uống một ngụm nước.
“Để sau rồi nói.” Cô mơ hồ đáp.
Bạch Hiểu Yến thấy cô không để tâm, đành bỏ qua.
Thời gian trôi qua hai ngày, cơ thể Kiều Yên Nhu đã gần như hồi phục, khi Thẩm Lạc Hàn dẫn đội ra ngoài tìm kiếm vật tư, cô xuống lầu giúp đỡ.
Có sự bảo vệ của Thẩm Lạc Hàn, không ai dám nói những lời khó nghe trước mặt cô, ngay cả Lưu Yến cũng chỉ dám nói xấu Kiều Yên Nhu sau lưng.
Khi Kiều Yên Nhu đang lau dọn bàn, phía chéo đối diện vang lên tiếng kéo ghế.
Cô dừng tay, ngẩng đầu nhìn qua.
Quý Viễn Trầm ngồi ở phía chéo đối diện, thân thể nghiêng về phía cô, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào cô.
Lúc này xung quanh bàn họp không có nhiều người, Kiều Yên Nhu nhanh chóng dời tầm mắt, tiếp tục lau sạch phần còn lại trên bàn.
“Cơ thể hồi phục thế nào rồi?”
Giọng nói của Quý Viễn Trầm mang chút lười biếng, rất êm tai.
Sự quan tâm của anh khiến Kiều Yên Nhu ngạc nhiên, không kìm được mà ngước mắt nhìn lên.
Thấy Quý Viễn Trầm đang nhìn mình, xác nhận là đang hỏi cô.
“Đã... hồi phục khá nhiều rồi.” Cô lau bàn nhanh hơn.
Quý Viễn Trầm im lặng nhìn cô.
Không biết có phải do cô tưởng tượng không, nhưng Quý Viễn Trầm cho cô cảm giác như một con mãnh thú đang nhìn chằm chằm vào con mồi...
“Vừa rồi ra ngoài tìm vật tư, tìm được một ít thực phẩm bổ sung, đã để ở cửa phòng cô rồi.”
Kiều Yên Nhu hoàn toàn dừng động tác lau bàn lại, biểu cảm rất kinh ngạc: “Thực phẩm bổ sung...”
“Ừ.” Nói xong, Quý Viễn Trầm đứng dậy rời khỏi bàn họp.
Kiều Yên Nhu vô cùng ngạc nhiên, chẳng phải Quý Viễn Trầm ghét nhất những người cản trở như cô sao? Tại sao... lại mang những thực phẩm tìm được tặng cho cô?
Cô lau xong bàn rồi rửa sạch tay, đi lên tầng hai thấy mấy túi giấy đã được đặt ở cửa phòng.
Cô mang những túi giấy vào trong phòng, lật xem bên trong sau đó chợt nhận ra đó thực sự là một số thực phẩm khô có tác dụng bồi bổ. Chỉ có điều, bao bì trông đặc biệt mới... không giống như được tìm kiếm từ bên ngoài.
Mang theo chút nghi ngờ, cô cất gọn những thực phẩm bồi bổ này, dự định mấy ngày tới sẽ tìm thời gian nấu thử, nấu xong tiện thể mang một ít qua cho Quý Viễn Trầm ở phòng bên cạnh. Cô không có thứ gì quý giá để đáp lễ, chỉ có thể dùng cách này để cảm ơn anh vì đã tặng đồ.
Chiều tối, tất cả các đội ra ngoài tìm kiếm vật tư ở căn cứ đều trở về trước khi trời tối.
Hôm nay số dị năng giả ra ngoài tìm kiếm vật tư khá đông, Kiều Yên Nhu thấy nhiều người nên đi đến lều kiểm tra xem có cần giúp đỡ gì không.
Mấy ngày nay không ai dám để cô giúp đỡ, đặc biệt là công việc kiểm tra trong lều, thỉnh thoảng phải ngồi xuống kiểm tra chưa được mấy giây lại phải đứng lên.