Chương 20

"Phiền chị Lan rồi".

Trong bếp có mấy dị năng giả bước vào, Kiều Yên Nhu cúi đầu làm việc không để ý đến những lời đồn đại đôi khi lại vang lên.

Kể từ khi Trương Khả Tình bị thương, chỉ cần Thẩm Lạc Hàn, Quý Viễn Trầm và Bạch Hiểu Yến không ở bên cạnh cô ấy, sẽ có dị năng giả tiến đến trước mặt cô nói những lời không dễ nghe.

Chỉ là mặc kệ những dị năng giả kia nói gì, cô vẫn như không nghe thấy mà chỉ chăm chú làm việc của mình, hoàn toàn không để ý đến những dị năng giả cố ý tiếp cận, khiến họ tức đến phát điên. Sao cô có thể không hề để tâm chút nào chứ?

Sau bữa tối, Kiều Yên Nhu từ trong bếp bước ra nghe thấy Trương Khả Tình đang làm nũng với Thẩm Lạc Hàn trong đại sảnh.

"Anh Thẩm, em muốn ăn táo, giống như lần trước anh gọt cho em".

Thẩm Lạc Hàn không hé răng một lời, im lặng gọt vỏ táo.

"Anh gọt táo sao không thấy em thích ăn? Nhất định phải là thủ lĩnh Thẩm gọt em mới chịu ăn?" Khâu Đặc nhân cơ hội trêu ghẹo cô ta và Thẩm Lạc Hàn.

Trương Khả Tình cười tinh nghịch: "Em chỉ ăn táo do anh Thẩm gọt thôi".

Những dị năng giả ngồi xung quanh đều cười cợt yêu chiều.

"Biết anh Thẩm của em đối với em..." Khâu Đặc định trêu vài câu nữa, nhưng khi nhìn thấy Kiều Yên Nhu từ trong bếp bước ra, anh ta lập tức im bặt.

Trương Khả Tình liếc nhìn về hướng Kiều Yên Nhu đi tới, sau đó tiếp tục nhìn Thẩm Lạc Hàn gọt táo.

Những dị năng giả ngồi xung quanh liếc nhìn Kiều Yên Nhu một cách khó chịu, cảm thấy sự xuất hiện của cô thật phiền phức.

Kiều Yên Nhu như không thấy cảnh "hòa thuận vui vẻ" vừa rồi, gương mặt đẹp đến mức hoa đào e thẹn xoay về phía cửa, cô bước ra ngoài.

"Yên Nhu". Giọng nói trầm của Thẩm Lạc Hàn vang lên từ phía sau cô.

Cô quay lại, chỉ thấy Thẩm Lạc Hàn cầm một quả táo đã gọt xong, ra hiệu cho cô đến ăn.

"Lại đây ăn táo, anh gọt cho em". Hắn nói.

Ngay lập tức, nụ cười của Trương Khả Tình cứng lại.

Kiều Yên Nhu không chút do dự: "Cảm ơn, em không ăn". Nói xong cô bước về phía cửa, dáng người uyển chuyển biến mất ở cửa ra vào.

Thẩm Lạc Hàn nhìn về phía cửa đã không còn bóng người, ánh mắt thoáng căng thẳng.

"Anh Thẩm, em muốn ăn". Trương Khả Tình không ngại mà tiến lại gần.

Quả táo đã gọt sẵn trên bàn bị lấy đi, hắn cau mày, ánh mắt vẫn dừng lại ở cánh cửa.

Ở một góc nào đó trong căn cứ, Kiều Yên Nhu đã rẽ qua vài khúc quanh, cuối cùng dừng lại ở một ngõ cụt.

Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông trẻ tuổi đi tới, nhìn thấy Kiều Yên Nhu thì có chút ngạc nhiên.

Tuy vậy, anh ta không hỏi nhiều mà lấy từ không gian lưu trữ ra một chiếc bình đựng đầy chất lỏng trong suốt rồi đưa cho cô.

Kiều Yên Nhu nhận lấy, xoay chiếc bình trong tay một vòng.

"Chiếc bình này do tôi đặc chế, một khi chất lỏng rời khỏi bình sẽ mất hiệu lực sau 24 giờ".

Kiều Yên Nhu gật đầu, đặt một viên tinh hạch tang thi cao cấp vào lòng bàn tay anh ta, trong tay cô vẫn còn khá nhiều tinh hạch tang thi trung cấp và cao cấp, đều là Thẩm Lạc Hàn cho cô.

Cô định vòng qua anh ta để rời khỏi ngõ cụt, người đàn ông trẻ lắc lư hai lần viên tinh hạch trong tay rồi bỏ vào không gian lưu trữ.

"Có thể hỏi cô lấy chất lỏng nhuộm màu này để làm gì không?" Thứ này không độc cũng không hại người, anh ta không hiểu cô lấy thứ này để làm gì.

Bước chân Kiều Yên Nhu không dừng lại, chỉ để lại một câu: "Tôi có việc cần dùng".

Mấy ngày trước, cô nghe từ miệng Bạch Hiểu Yến biết được trong căn cứ có một dị năng giả có dị năng rất đặc biệt, có thể biến nước thành nhiều màu sắc khác nhau, chỉ vài giọt thôi cũng đủ nhuộm cả hồ thành muôn màu rực rỡ.

Chỉ là dị năng này duy trì không lâu, thường là khoảng 24 tiếng, màu sắc của chất lỏng sẽ mất tác dụng trở lại màu nước ban đầu của hồ.

Từ khi xuyên không đến thế giới mạt thế, Kiều Yên Nhu luôn nghĩ đến cách nào đó có thể che giấu sắc đẹp của mình mà không gây tổn hại cho bản thân.