Vì thế cô lại lần nữa vứt bỏ qυầи ɭóŧ của Tù Nhất, cô chỉ mặc áo tay ngắn, nằm trên giường, sau khi bị hắn đánh thức ăn xong rồi thì tiếp tục ngủ.
Bồ Tứ mang theo thứ gì đó, hưng phấn chạy vào, nở nụ cười tươi: “Cục cưng ngoan, nhìn xem chúng tôi mang gì về cho em này.”
Tống Hòa nghe thấy tiếng thì đã ngồi dậy, còn chưa kịp nhìn, Bồ Tứ đã nhanh như cơn gió tiến vào, một tay bế cô từ trên giường lên, cúi đầu hung hăng hôn cô mấy cái, sau đó mới chịu ôm cô ra ngoài.
Vừa đi đến viện, Tống Hòa đã nhìn thấy Li Cửu và Toan Ngũ đang mở một chiếc hộp, bên cạnh còn có hai thùng giấy to vài rải rác vài chiếc túi nhỏ.
Bồ Tức ôm cô qua đó.
Sau khi đến gần, Tống Hòa không cần lên tiếng hỏi đã nhìn thấy đồ bên trong rương.
Là một chiếc bánh kem 6 tầng.
Cô nhớ tới ngày bị Li Cửu và Bồ Tứ bắt là ngày cô đi mua bánh kem ăn, nhưng cô vẫn chưa mua được.
Ngay sau đó cô lại nghĩ, tuy rằng không biết bánh kem này là mua ở chỗ nào, nhưng có thể đưa tới nơi hẻo lánh này, hơn nữa nhìn qua cũng không bị hư hao gì, quả thật cũng không dễ dàng.
“Muốn ăn ngay hay là đợi lát nữa ăn cơm chiều xong rồi ăn?” Bồ Tứ hỏi cô.
Toan Ngũ và Li Cửu ngồi bên cạnh chiếc hộp cũng ngẩng đầu lên nhìn cô.
Tống Hòa ngồi trên cánh tay của Bồ Tứ, tay đang ôm cổ gã, nghe gã hỏi thế thì có chút không phản ứng kịp, lắp bắp hỏi một câu: “Là...Là mua cho tôi sao?”
Cô hơi trợn tròn mắt, vẻ mặt tràn ngập sự không tin tưởng.
“Không phải em nói muốn ăn bánh kem sao?” Bồ Tứ không nhịn được đưa tay chạm vào mặt cô, nghĩ một lúc thì lấy một tờ giấy trong túi ra.
Tờ giấy kia được lấy ra, Tống Hòa mới hiểu ra.
Trước đó bọn họ bảo cô viết thứ mình muốn lên giấy, quả thật cô đã viết cô muốn ăn bánh kem.
Nhưng cũng là tiện tay viết lên thôi, thật không ngờ bọn họ mua về đây thật.
Hai thùng giấy to bên cạnh và những túi nhỏ khác đều là mua cho cô.
Tống Hòa nhớ bản thân không viết nhiều như vậy, khi đó cô cũng không dám làm càn, cô viết một số đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, quần áo, dụng cụ cá nhân, vài thứ linh tinh khác...
Cô quơ chân, giãy dụa muốn từ trong ngực Bồ Tứ đi xuống.
Bồ Tứ cũng không phải không chịu buông cô xuống, chờ Li Cửu lấy dép lê mang cho cô xong rồi, gã đã buông tay, nhìn cô chạy tới mở mấy thứ kia ra xem.
Tù Nhất cũng từ trong phòng đi ra, mấy người đàn ông đó hoặc là đứng, hoặc là ngồi nhưng ánh mắt đều tập trung trên người Tống Hòa, nhìn vẻ mặt mong chờ khi mở hộp của cô, vẻ mặt của bọn họ đều trở nên mềm mại rất nhiều.
Giống như là đang mở quà, hơn nữa còn là rất nhiều quà.