Toan Ngũ cũng hỏi: “Thích ăn thịt viên sao?”
Tống Hòa gật đầu, cắn đầu đũa.
“Có thích canh thịt viên không?” Toan Ngũ lại hỏi.
Ánh mắt Tống Hòa sáng rực lên, vội vàng gật đầu: “Bên trong có thêm trứng nữa thì càng tốt.”
Nói xong cô mới nhận ra bản thân không khác gì đang gọi món, vì thế vội vàng bổ sung thêm: “Trước đây khi tôi ăn canh thịt viên đều có trứng.”
“Muốn ăn mấy cái?” Toan Ngũ hỏi.
Tống Hòa: “A?”
“Thịt bọc trứng.”
Tống Hòa mím môi: “Muốn ăn hai cái.”
Ánh mắt chứa đựng sự mong chờ, còn có chút cẩn thận ẩn giấu bên trong.
Bốn người đều nhìn ra, đau lòng muốn ôm hoặc chạm vào người cô.
Bốn người đều đưa tay ra nhưng Tống Hòa cách Li Cửu gần nhất, cho nên cô rơi vào lòng ngực cậu ta, tay cậu ta sờ đầu cô: “Sau này chị Tiểu Hòa muốn ăn cái gì cũng được, muốn ăn mấy viên thịt bọc trứng cũng được hết.”
Lần đầu tiên Tống Hòa bị người khác dỗ dành như này, cô cũng không biết tâm trạng hiện tại của mình như thế nào nữa, nhưng có lẽ không phải là không tốt.
Cô cũng không biết nên phản ứng như nào, nhưng may mà Li Cửu nhanh chóng buông cô ra, đưa hết tất cả thịt viên vào chén của cô, bảo cô ăn nhiều một chút.
Tống Hòa ăn no căng.
Chỉ có thể đi bộ vài vòng để tiêu thực, thuận tiện ngắm sao trên bầu trời.
Có rất nhiều ngôi sao, cô cũng không biết bản thân đã bao lâu rồi không nhìn thấy bầu trời đêm như này.
Đến khi đã tiêu thưc rồi, Tống Hòa còn chưa kịp căng thẳng, cô đã bị Tù Nhất ôm vào phòng, tắm rửa một lượt, sau đó hắn ôm cô lên giường ngủ.
Vốn dĩ Tống Hòa đang sợ hãi, nhưng nằm một hồi thì ngủ mất, cô ngủ tới khi mặt trời lên cao, cả đêm an toàn không gì xảy ra, Tống Hòa vẫn cảm thấy hoảng hốt.
Sau khi cơm nước xong rồi, ba người đám Bồ Tứ ra ngoài, chỉ còn lại Tù Nhất và Tống Hòa ở nhà, Tống Hòa ngủ trưa một lúc, sau khi tỉnh lại, cô ngồi ngốc trong viện nhìn bầu trời.
Khi mặt trời ngả về tây, Tù Nhất lấy thang ngày hôm qua ra.
Tống Hòa: “Chút nữa chúng ta có nhảy xuống như ngày hôm qua không?”
“Không cất thang.” Tù Nhất nói.
Tống Hòa nghe thế thì thở phào, vì thế đi theo hắn đi lên ngắm mặt trời lặn.
Khi mặt trời lặn hoàn toàn biến mất, thậm chí cô sinh ra cảm giác bình yên, có ăn có uống còn ngắm hoàng hôn, không cần làm việc, không cần phải suy nghĩ tương lai như thế nào, thật sự rất thích hợp để làm cá mặn!
Nhưng sau khi ăn cơm tối xong, đi dạo mấy bước, lúc cô tắm rửa, Tù Nhất đi ra ngoài.
Tống Hòa nghe thấy tiếng nước, trong lòng như được thả lỏng ra, còn định nhanh chóng đuổi hắn đi tắm rửa trước, kết quả nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng Tù Nhất lại trở về phòng trước.