Cô nhìn thời gian, quả thật đã trễ rồi nên ăn cơm.
Quả thật Toan Ngũ định mấu cơm, Tống Hòa cũng mới biết được đồ ăn ở đây đều do hắn làm, theo như Bồ Tứ nói thì, bình thường hắn ta ngoại việc ôm bảo bối thì chính là làm cơm.
Quen biết nhiều năm như vậy rồi, thức ăn của bọn họ đều do Toan Ngũ làm.
Sau khi Bồ Tứ náo loạn cô một lúc, gã đã bị Li Cửu và Tù Nhất gọi đi, hình như ba người bọn họ có chuyện gì đó cần bàn, cho nên đã đi tới căn nhà bên phải.
Tống Hòa thông minh không đi theo cùng, vốn dĩ cô muốn giúp Toan Ngũ một tay, mấy năm gần đây tuy rằng cô ít khi nấu cơm, nhưng cũng vì quá bận rộn, lúc rảnh rỗi cũng là vừa hoàn thành công việc xong, cơ thể vô cùng mệt mỏi, thật sự không còn sức để nấu ăn nữa.
Nhưng rất lâu trước đây, cô thường xuyên vào bếp nấu ăn.
Cơm của một nhà ba người đều do cô làm.
Nhưng tay cô còn chưa đυ.ng nước đã bị Toan Ngũ ngăn lại.
“Ngồi ở chỗ này.” Toan Ngũ kéo cô tới kéo nhỏ, bảo cô ngồi bên cạnh nhìn.
Hắn bảo Tống Hòa ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, Tống Hòa cũng rất nghe lời, ngồi đó nhìn hắn bận rộn làm cơm.
Nhìn một hồi, Tống Hòa có chút ngây người, cô nhìn chằm chằm bàn tay thon dài của hắn ta, khá xinh đẹp đấy.
Ngẫm nghĩ một chút, thật ra tay của bốn người đàn ông này rất đẹp, đại biểu cho mỗi nét đẹp riêng biệt, bàn tay to rộng, ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, mu bàn tay có gân, trên bàn tay có vết chai mỏng.
Mỗi lần kéo cô hay là vuốt ve cô, cảm giác vừa thô ráp vừa ấm áp kia thật ra khiến cô rất thoải mái.
Lại nhớ tới lúc Tù Nhất ôm cô nhảy từ trên cao xuống, tay mấy người bọn họ chạm vào mặt, trán và bên gáy...Bây giờ nhớ lại cô vẫn còn cảm nhận được cảm giác đó.
Thật ra cảm giác này khiến cô rất an tâm.
Nhưng mà...
Tống Hòa vẫn chưa nghĩ ra bản thân đã trêu chọc bốn người đàn ông này ở chỗ nào, cô cũng không dám suy nghĩ tới việc sau này sẽ thế nào, chỉ có thể an ủi bản thân sống ngày nào hay ngày đó.
Lúc ăn cơm, đôi khi đám người Tù Nhất sẽ nói vài câu.
Lúc đầu Tống Hòa còn nghiêm túc lắng nghe, kết quả phát hiện bản thân nghe không hiểu, cô chẳng thèm nghe nữa, nghiêm túc ăn cơm, lúc ăn cơm, cô phát hiện chén mình không khi nào trống thức ăn.
Luôn có đôi đũa gắp thức ăn đặt vào chén của cô.
Lúc chén chứa nhiều thức ăn rồi, Tống Hòa không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn qua, cô đối diện ánh mắt với Tù Nhất.
“Còn muốn sao?” Tù Nhất vừa hỏi, vừa gắp cho cô thêm một viên thịt nữa.
Một chén thịt viên nhỏ là dư lại khi buổi sáng làm vằn thắn nhân thịt, Tống Hòa rất thích ăn, gần như chén nhỏ kia là cô ăn hết.