Chương 38: Cục cưng ngoan, em mặc qυầи ɭóŧ của ai?

“A?” Tống Hòa sợ hãi ôm chặt hắn, sau khi nhận ra tiếp theo hắn sẽ làm chuyện gì, giọng nói mang theo sự sợ hãi, có chút run lên: “Nhảy xuống sao? Không...”

Giọng nói của cô đột nhiên im bặt lại khi Tù Nhất ôm cô nhảy xuống dưới.

Chuyện xảy ra rất nhanh chóng, Tù Nhất vững vàng tiếp đất, cúi đầu nhìn người trong ngực, sắc mặt cô trắng bệch, hắn thầm cảm thấy hối hận không thôi.

“Làm sao vậy? Bị dọa rồi sao?” Li Cửu cũng nhảy xuống theo, vội vàng dò hỏi, tới sát để nhìn cô.

Hai người khác nghe thế cũng đi tới.

Bàn tay mang theo vết chai mỏng chạm vào mặt và trán cô, ấm áp khô ráo khiến sắc mặt Tống Hòa bình tĩnh lại đôi chút, có chút máu lại.

“Tôi không sao...” phát hiện bản thân bị bốn người vây quanh, Tống Hòa xấu hổ, giãy dụa muốn thoát khỏi lòng ngực hắn.

Li Cửu nhặt giày bị rớt ra giúp cô.

Giày của cô không biết đã rớt ở trên xe hay là trên trực thăng, sau khi tới nơi này cô không có giày vừa chân để mang, chỉ có thể mang đôi dép lê dùng một lần ở khách sạn thường dùng, số rất lớn, không biết những người này lấy từ đâu ra.

Nhưng mà dưới tình cảnh như bây giờ, đối với Tống Hòa mà nói, có giày dép mang cũng đã không tệ rồi.

Cô cũng không để ý tới vậy.

Tống Hòa mang dép vào rồi, một bàn tay vội vàng chui vào áo cô, lúc chạm tới qυầи ɭóŧ cô mặc bên trong thì chủ nhân bàn tay ấy rất kinh ngạc: “Cục cưng ngoan, em mặc qυầи ɭóŧ của ai?”

Bồ Tứ kinh ngạc, vẫn không kéo tay kia ra, lại sờ soạng vào ống quần rộng thùng thình của cô, chạm vào thịt mềm giữa chân cô, tay cọ qua môi âʍ ɦộ, Tống Hòa mềm nhũn eo, sau đó ngã vào ngực gã.

“Anh làm gì thế?” Tống Hòa đỏ mặt, nắm lấy tay gã muốn đẩy nó ra.

Bồ Tứ thu tay lại, lật tay nhéo lên lòng bàn tay của cô, kéo nó lên miệng hôn, nở nụ cười gian trá nói: “Tôi đang xem cục cưng ngoan có lén tôi ra ngoài ăn vụng không.”

“Anh!” Tống Hòa tức tới nghiến răng, quay đầu lại trừng mắt nhìn gã.

Bồ Tứ không để tâm, chỉ cảm thấy cô đặc biệt đáng yêu, đáng yêu tới mức khiến gã ngứa ngáy, tiếp tục nói: “Em với Li Cửu ở trên đó làm gì? Có chơi không?”

“Ngắm hoàng hôn.” thấy gã không tiếp tục động tay động chân nữa, Tống Hòa ngoan ngoãn trả lời vấn đề của gã, còn vô thức muốn hỏi chiều nay bọn họ ra ngoài làm gì.

Nhưng đột nhiên nhớ ra những người này và những đao súng kia, cô nhanh chóng im miệng lại.

Cô sợ mình hỏi cái không nên hỏi, tính mạng sẽ khó giữ.

Chút tâm tư nhỏ này của cô viết hết lên mặt, những người khác đều nhìn ra, bọn họ nhướng mày, cũng không nói gì.

Toan Ngũ đi vào phòng bếp rửa tay, Tống Hòa vô thức đi tới đó “Phải làm cơm sao?”