Chương 34: Lão đại không nhịn nổi nữa

Mà ngoài cửa, Bồ Tứ cũng bị kí©h thí©ɧ đến nỗi đỏ mắt, sau khi thấy cửa không mở được, gã nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cửa một lúc mới quay người bỏ đi.

Gã lo lắng nếu không đi thì thật sự sẽ không nhịn được mà đập phá cánh cửa này.

Tù Nhất thật ra đã sớm đoán trước được nên ngồi bất động trong sân, nhưng chỗ phình ra ở giữa háng hắn cũng không nhỏ hơn Bồ Tứ.

Li Cửu đứng bên giếng nước, hai mắt nhìn thẳng về phía bên kia.

Khi nghe thấy động tĩnh bên trong đột nhiên dừng lại, chỉ còn lại âm thanh Tống Hoà khẽ nức nở, cậu ta mới quay đầu nhìn Tù Nhất, lúc mở miệng, giọng nói đã khàn khàn: "Lão đại, anh còn có thể nhịn được?"

Tù Nhất cử động ngón tay đang cầm dao, lòng bàn tay vuốt ve lưng dao, hắn nhìn thoáng qua phía Bồ Tứ, giọng nói cũng không khá hơn Li Cửu là bao: “Động tác bên kia chậm quá, các cậu đi tiếp nhận."

"Em và Tứ ca cùng đi?" Li Cửu hỏi.

Tù nhìn thấy cánh cửa đang mở ra, nói: "Lão Ngũ cũng đi."

Toan Ngũ nghe thấy những lời này cũng chỉ nhếch mép cười, cúi đầu hôn Tống Hoà vẫn đang nhắm mắt nức nở một cái, nói với cô: “Này đây là không chịu nổi nữa rồi, đợi tối ngày mai lão đại có thể sẽ cᏂị©Ꮒ chết em."

Cũng may lúc này cả người Tống Hoà đang mông lung, căn bản nghe không hiểu những lời này của hắn ta, nếu không cô sẽ bị doạ cho khóc mất.

Toan Ngũ tắm rửa sạch sẽ cho cô và dỗ cô ăn trưa.

Vốn dĩ buổi sáng Tống Hoà đang ngủ bù, nhưng sau khi lăn lộn một lúc, buổi chiều cô lại chợp mắt một chút. Khi tỉnh lại, cả người có chút choáng váng vì ngủ quá nhiều.

Bây giờ vẫn đang là buổi chiều, khoảng ba giờ chiều, trong phòng còn rất sáng sủa.

Một bên mặt cô ghé vào mép giường đối diện với Li Cửu.

Đột nhiên nhìn thấy một người như vậy đang ở bên cạnh mình. Tuy rằng người này lớn lên không xấu, thậm chí còn khá đẹp trai, nếu gặp phải ở trường đại học, chắc chắn sẽ là một nam thần cấp bậc.

Nhưng dù vậy, Tống Hoà vẫn có chút sợ hãi.

Li Cửu có chút kinh ngạc: "Chị Tiểu Hoà, lá gan của chị cũng quá nhỏ đúng không?"

Tống Hoà hoà hoãn lại, mím môi không nói gì.

Cô cử động chân một chút, phát hiện cơ thể đã được tắm rửa sạch, trên người rất khô mát, ngoại trừ phần eo hơi khó chịu, còn lại những chỗ khác đều ổn.

Chắc là lại được bôi thuốc.

Cô nghĩ tới lọ thuốc mỡ trong suốt trong tay Toan Ngũ.

Quần áo trên người cũng đã được thay, có thể ngửi thấy mùi bột giặt.

Tống Hoà há miệng thở dốc, vốn dĩ muốn nói chuyện lại phát hiện cổ họng khô khốc, lập tức muốn đứng dậy uống nước trước.

Mới vừa ngồi dậy, Li Cửu đã bưng một ly nước đưa cho cô.

“Cảm ơn…” Cô nhỏ giọng nói một câu, sau đó dừng lại một chút, nhận ra người nhìn như vô hại trước mặt thật ra cũng giống như đám Bồ Tứ bọn họ.

Một tiếng "cảm ơn" của cô nghe có vẻ hơi kỳ lạ.

Ánh mắt Li Cửu uốn cong, nở nụ cười: "Chị Tiểu Hoà, chị đói bụng không?"

Cậu ta không có đáp lại lời “cảm ơn” của Tống Hoà, cứ nhắc mãi trong phòng bếp có cháo mà Toan Ngũ đã cố ý hầm trước khi ra ngoài, nếu đói thì có thể ăn một bát nhỏ.

Cháo được tiêu hóa rất nhanh, có thể làm dịu cơn đói hiện tại nhưng sẽ không ảnh hưởng đến bữa tối.