Chương 4: L*иg chó

Vương Bình An chần chừ một lát, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng vẽ tranh ra.

Ngoài cửa sổ bỗng nhiên thổi tới một trận gió ấm lúc hoàng hôn, phòng vẽ tranh sáng ngời trống trải, từng tờ giấy trắng như bươm bướm theo gió bay lên, lại giống như một trận tuyết lớn không tiếng động rơi xuống.

Vương Bình An vội vàng luống cuống tay chân tháo tờ giấy dán trên mặt xuống, cách tờ giấy trắng bay tán loạn, cậu trông thấy người đàn ông nghiêm túc vẽ tranh trước giá vẽ.

Mái tóc xoăn bạch kim, mặt mày tuấn lãng thâm thúy, sống mũi cao thẳng đeo một cặp kính gọng vàng, khuôn mặt anh tuấn phối hợp với dáng người cao lớn ưu nhã, không biết mê đắm bao nhiêu nam nữ.

Y đứng trong ánh chiều tà, tựa như thần quang minh trong thần thoại Hy Lạp cổ đại, vị thần thánh khiết làm cho người ta không dám khinh thường.

Hoa Kỳ nhẹ nhàng nhíu mày, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, nhanh chóng cầm bút đặt bút lên giấy trắng vẽ lên màu sắc sặc sỡ xung kích thị giác mãnh liệt.

Vương Bình An không có trực tiếp đi vào, cẩn thận đem nửa người giấu ở sau cửa, một tay khẩn trương nắm chặt nắm cửa kim loại.

Người đàn ông trước mắt chính là Cố chấp công số 2, Hoa Kỳ, một họa sĩ thiên tài, tính cách mạnh mẽ ôn nhu... Đương nhiên, cha nuôi đã nói là là “Đối với nguyên tác thụ Lâm Dương ôn nhu, đối với thế thân y muốn làm gì thì làm, phát tiết thú dục trói buộc dạy dỗ.”

Vương Bình An nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng tự dưng phát sợ.

Hoa Kỳ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, thấy Vương Bình An, đôi mắt vốn đạm mạc lại toát ra một tia kinh ngạc, khóe môi khoái trá nhếch lên, “Dê con, như thế nào tới?”

Dê con là tên gọi yêu thích của Hoa Kỳ đối với nhân vật chính Lâm Dương, bởi vì nhân vật chính trong quyển sách này rất ngây thơ, giống như dê con mới sinh đáng yêu thuần khiết.

“Ngài nhận lầm người rồi, tôi là người nhân tạo do ngài và Bách Lăng thiếu gia đặt làm…” Vương Bình An lắp bắp giải thích, “Anh ấy nói có việc gấp, giao tôi cho ngài tạm thời bảo quản.”

Nghe cậu nói xong, nụ cười dịu dàng của Hoa Kỳ không còn nữa, hơi xoi mói nhìn kỹ hàng nhái trước mắt, ngay cả ngữ khí cũng lãnh đạm xuống.

“Đi vào góc và chờ ở đó, đừng làm phiền tôi cho đến khi tôi hoàn thành tác phẩm của mình.”

Vương Bình An thấy bộ dáng không kiên nhẫn này của y, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận xoay người đóng kỹ cửa, rón rén đi đến góc phòng vẽ tranh, sau đó nhìn thấy một cái l*иg chó vô cùng tinh xảo.

L*иg chó???

Cậu "Xoẹt" một cái quay đầu nhìn Hoa Kỳ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin!