Loại vui sướиɠ phấn khởi không biết rõ cứ kéo cả buổi tối cho đến khi đi làm.
Sáng sớm thứ hai, anh trên máy tính thay đổi toàn bộ bản vẽ lập trình web nhưng vẫn lộ ra nụ cười quái dị.
Lúc nghỉ trưa đột nhiên nhớ tới, anh ngày hôm qua còn chưa rep lại cho ‘Em gái’.
Đang do dự không biết nên trả lời thế nào, bản thân lại phản xạ theo điều kiện mà mở địa chỉ IP kia ra coi một chút — anh kỳ thực rất ít khi kiểm tra địa chỉ IP của ‘Em gái’, bởi vì biết bản thân sẽ không kiếm được gì.
Nhưng lúc này, ngoài ý muốn phát hiện IP lần này không mã hóa!
Anh tra được đây là IP của một quán cà phê.
Mà anh lại vừa hay biết được — đây là quán cà phê gần trạm anh thường ghé.
Anh vừa bất ngờ vừa kinh hỉ, không ngừng suy đoán những chuyện hôm qua của ‘Em gái’.
Anh đoán có lẽ hôm qua ‘Em gái’ ngồi trên chuyến xe buýt số 2 thẳng một đường rồi tùy tiện ghé quán cà phê uống một chút, sau đó dùng wifi trong cửa hàng gửi tin nhắn kia.
Tiếp đó kẽ hở cứ từ đó liên tiếp xuất hiện.
Anh thừa thắng xông lên, từ tài khoản cùng địa chỉ IP tìm ra được dãy sô QQ.
Anh thấy bài viết gần nhất trên QQ đó là: “Tôi giống như trong đời lần đâu tiên gặp đã nhất kiến chung tình.”
Anh nhớ tới ngày đó, là ngày công ty nông nghiệp tới tìm hợp tác, cũng là ngày ‘Em gái’ gửi tin nhắn đầu tiên.
Anh thấy bạn bè của cô ấy phía dưới bài viết để lại bình luận.
Trên đó viết: “Khang Kiều cậu cái đồ ngốc này!”
Anh không biết vì sao lại cười lên.
Anh tìm được tên của ‘Em gái’ rồi, thì ra cô ấy gọi là ‘Khang Kiều’.