Ngày đó tin nhắn gửi tới kỳ thực cũng không khác gì trước dưới cái nhìn của anh.
Cầu Human Flesh trên mạng đều đa dạng, mà trong này cũng không phải có ai có thể đọc hết một lượt bản quy tắc một lược.
“Em chiều nay lúc 4h50 tại xe số 2 gặp anh đẹp trai đeo kính trên xe buýt mà nhất kiến chung tình rồi!!! Đại thần đại thần mong anh giúp đỡ Human Flesh cảm ơn đại thần, đại thần thật là đẹp trai!”
Cái tin nhắn này ngay cả dấu chấm câu đều đặt tùm lum, lăn qua lộn lại đọc ba lần, sau đó tiện tay bấm trở về định khéo léo từ chối trả lời — “Tư liệu khổng đủ, xin làm theo bản nội quy.”
Việc đó đồng nghĩa là nó sẽ bay thẳng vào thùng rác.
Nhưng không rõ người gửi tin nhắn tới bị hoa si hay gì mà có thể gửi một ngày tới 8 bức, còn than thở khóc lóc tha thiết. Nhưng xét đến cùng, tin nhắn này ngay cả một chúng thông tin người dùng đều không có.
Giờ cao điểm tan tầm đi xe buýt số 2?
Anh lại từ thế mà khó khăn nghĩ — Thế giới có bao nhiêu số 2 ngài biết chứ?
Sống đã đủ gian khổ rồi, anh lại lười chế giễu.
Anh gần đây rất khổ. Là khổ thật, không lừa người.
Khách hàng căn bản không đem nhân viên IT coi là người mà, đương nhiên trình độ kỹ thuật của mỗi người đều luyện thành sắt thép, nhưng mà muốn lên trời thì lên à?
Khách hàng gần đây là một công ty nông nghiệp nổi danh.
Anh đương nhiên không có ý xem thường công ty nông nghiệp rồi, anh chẳng qua là hy vọng tưởng tượng thái quá của đám người kia có thể thu lại bớt thì tốt rồi.
Anh rất muốn trước mặt người của công ty kia lấy chứng cứ kiêu ngạo nói, anh hai à ngài là làm trang wed công ty chứ không phải ghi thông tin vào hệ thống PBI, cũng không cần nhiều tường lửa quái dị như thế đâu.
Bất quá, đối mặt với khách hàng không biết mình ngu xuẩn thì anh khó mà có thể mở miệng trả lời.
Dù sao, người ta dùng khí thế Vương Bá (1) trừng hai mắt nhìn anh, hỏi anh có được hay không.
Còn anh thì chỉ có thể yếu thế “… Cũng không phải không được”, tự mình nghe tới còn thấy giấu đầu hở đuôi.
Nhưng mà cũng may, Thượng Đế coi như không muốn anh mở cửa, cũng lười để anh đóng cửa, cho nên chút ít gì đó vẫn chừa lại con đường sống.
Còn ‘Em gái’ xe buýt số 2 kia sau khi bị từ chối, vẫn không ngại khó, trong một quãng thời gian rất dài mỗi ngày không gián đoạn gửi tin nhắn tới.
Bất quá, ‘Em gái’ kia cũng quá xui xẻo, bởi vì sau khi gặp phải người kia thì cô nàng vẫn chưa gặp được chân mệnh thiên tử của mình.
Vì vậy trong từng câu nói của cô nàng đầy rẫy hồi ức tươi đẹp của lần đầu gặp gỡ, đương nhiên, trong mắt anh, hồi ức đó vừa buồn cười lại có chút đáng yêu.
“Đại thần, em nhớ tới ngày đó anh ấy mặc cái áo T shirt xám nhạt, là loại cổ tròn tay ngắn nhiều người hay mặc, làn da của anh ấy trắng nhưng lại không có chút hồng hào nào, lông mày cũng đẹp, lúc tóc mai bay lên lông mày nhìn vô cùng đẹp trai đó!”
“Đại thần đại thần, đôi môi của anh ấy là kiểu em thích nhất, màu hồng nhạt nhìn vô cùng ẩm ướt, rất muốn xông tới cắn một cái. Hì hì, mà thôi, em sợ hù dọa anh ấy.”
“Đại thần em ngày hôm nay lại nghĩ tới một chuyện, em ngày đó nhìn thấy hình như trên cổ tay anh ấy đem đồng hồ hiệu G-SHOCK màu xanh bên ngoài còn điêu khắc răng cưa, có chút không xác định, bất quá tay của anh ấy thật xinh đẹp nha, thon dài thẳng tắp, như người đàn dương cầm.”
Anh đột nhiên có chút hoài nghi rốt cuộc trên thế giới này có chuyện nhất kiến chung tình thật sao.
Anh nhìn tin nhắn rồi mỉm cười, cảm thấy có chút xốc nổi.
Kỳ thực anh không muốn thừa nhận ‘Em gái’ si tình kia hình như có hơi đánh động tới mình.
Anh out tin nhắn mở diễn đàn, vắt hết óc mới nghĩ ra một bài post —- (Tìm Human Flesh dạy anh làm thế nào để năm chặt tay)
Trên bài post của anh rốt cuộc đã có vài bình luận ngắn — “Công cụ tìm kiếm không thể tìm người răng trắng môi đỏ cười tươi như hoa, nếu như có thể, xin tận lực miêu tả.”
Anh lại bồi thêm một câu: “Chẳng có ảnh đâu.”
========================
(1):
Vương Bá (niên hiệu của chính quyền do lãnh tụ nông dân Hoàng Sào lập nên vào đời Đường, Trung Quốc, 878-880)