Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bị Nghe Tiếng Lòng Rồi, Không Làm Nổi Nữ Phụ Độc Ác Nữa

Chương 3

« Chương Trước
Nếu không phải bây giờ linh hồn đã trở về cơ thể cô, thì chắc lại bị mắng chửi thêm một trận nữa.

Gì chứ? Ánh mắt đó, đột nhiên như biến thành người khác, Lâm Gia nhìn bóng lưng Tư Dao càng lúc càng xa, bực bội vì vừa rồi bản thân bị đe dọa, cắn răng nghiến lợi, rồi đuổi theo.

Khi Tư Dao bước đến cạnh bể bơi, đột nhiên cảm nhận được một luồng khí từ phía sau ập tới, cô nhanh chóng né sang một bên, nhân tiện tung ra một cú đá.

"Á!!!"

"Cứu! Cứu tôi với!"

Lâm Gia vùng vẫy trong bể bơi, ánh mắt kinh hoàng nhìn Tư Dao đứng trên bờ.

Tư Dao mỉm cười với cô ta, ngay lập tức thay đổi sang vẻ mặt lo lắng, “Có ai không! Có người rơi xuống nước rồi! Mau tới đây!”

Những người xung quanh nghe thấy lập tức gọi bảo vệ đến.

Khi Lâm Gia được kéo lên bờ, tay chân đã mềm nhũn, mặc dù thở hổn hển từng hơi lớn, trông như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Tư Dao với đôi mắt đỏ hoe, không rõ trong mắt là nhiều oán hận hơn hay sợ hãi hơn.

Lúc này, một phụ nữ quý phái, đeo đầy trang sức, từ trong đám đông lao ra ôm chầm lấy Lâm Gia, "Gia Gia! Con làm sao vậy? Có sao không?"

Lâm Gia nhìn thấy người đến, lập tức tìm được chỗ dựa, nhào vào lòng người phụ nữ quý phái, bắt đầu khóc lóc: “Mẹ! Thật đáng sợ! Là cô ta! Cô ta đã đẩy con xuống!”

Cô ta chỉ thẳng vào Tư Dao.

"Là cô sao? Con gái nhà họ Tư. Giỏi lắm! Gia Gia không biết bơi, cô còn đẩy nó xuống nước, đây rõ ràng là mưu sát!"

Người phụ nữ quý phái trừng mắt nhìn Tư Dao với ánh mắt đầy hận thù, như thể muốn nuốt chửng cô ngay tại chỗ.

Tư Dao bĩu môi, nét mặt còn tỏ ra ủy khuất hơn cả Lâm Gia, “Lâm Gia, cậu sao có thể vu oan cho tôi như vậy?”

Khuôn mặt cô vốn thuộc loại mỹ nhân tinh xảo, giờ đây lại làm ra vẻ mặt như thế này, đôi mắt đào hoa ngấn đầy lệ, muốn rơi mà không rơi, thực sự khiến người ta xót xa.

"Tôi phát hiện cậu rơi xuống nước xong, đã lập tức gọi người đến cứu mà!”

“Nếu là tôi đẩy cậu, thì tại sao tôi còn phải cứu cậu? Chẳng phải mâu thuẫn sao?”

Vừa nói, nước mắt trong mắt cô cuối cùng cũng rơi xuống, cô nhẹ nhàng dùng mu bàn tay lau đi, “Tôi biết rồi, cậu nghĩ tôi là đồ rác rưởi từ hành tinh hoang dã tới, ở nhà họ Tư cũng không được coi trọng, nên cậu nghĩ tôi dễ bị bắt nạt, dù sao có bắt nạt tôi cũng chẳng ai bênh vực tôi, đúng không?”
« Chương Trước