Nàng ta không dám chọc giận Trần thị, đôi mắt đỏ hoe, run rẩy nói: "Con... con không muốn dùng, chỉ là thấy nó đẹp nên muốn đeo thử một lát."
"Mẹ đã nói rồi, chiếc vòng tay này rất đặc biệt, phàm là người nhìn thấy nó, trừ phi là người trong lòng con, nếu không tất cả đều phải chết!" Trần thị gằn từng chữ, trong mắt ánh lên tia máu, giọng nói lạnh lẽo như băng.
Ôn Kiều Kiều chưa từng thấy Trần thị đáng sợ như vậy, sợ hãi lùi về sau mấy bước, đến khi dựa lưng vào cửa mới dừng lại.
Trần thị cũng ý thức được mình vừa rồi hơi quá khích, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Lại mở mắt ra, Trần thị đã khôi phục dáng vẻ ôn hòa, đi đến bên cạnh Ôn Kiều Kiều, đưa tay vuốt ve tóc nàng ta.
"Dùng thứ này để đối phó Ôn Li và Nguyễn thị quá lãng phí. Muốn ngăn cản Ôn Li gả cho Ngụy vương có rất nhiều cách, sao con lại chọn biện pháp nguy hiểm nhất là gϊếŧ người?"
Ôn Kiều Kiều thật sự sợ hãi Trần thị lúc này, không dám ngẩng đầu nhìn bà ta, thấp giọng hỏi: "Vậy con có vũ khí lợi hại nào khác?"
Trần thị nâng cằm Ôn Kiều Kiều lên, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta, chậm rãi nói: "Con rất đẹp, đàn ông đều sẽ thích con, con chỉ cần nắm chặt trái tim bọn họ, bọn họ nguyện ý vì con làm bất cứ chuyện gì.
Ánh mắt của con không nên chỉ đặt trên người Ngụy vương, phải biết nhìn xa trông rộng.
Nếu triều đình và quân đội đều có người của con, cộng thêm sự ủng hộ của phụ thân, tương lai con chỉ cần gả vào hoàng thất, gả cho ai, người đó chính là hoàng đế.
Nếu con có thể ngồi trên ngai vàng, thiên hạ này đều nằm trong tay con, muốn chọn ai mà chẳng được?"
Ôn Kiều Kiều nghe mà đầu óc choáng váng, tam quan bị đánh sập. Nàng ta chưa từng nghĩ đến chuyện này, hóa ra còn có thể như vậy?
Sững sờ gần mười lăm phút, trên mặt nàng ta mới lộ ra nụ cười quỷ dị.
Mẫu thân nói đúng, nàng ta nên lợi dụng dung mạo của mình, chỉ cần có quyền lực, Ôn Li, Ngụy vương tính là cái gì?
Ôn Li nghe xong những lời này, kinh ngạc mở to hai mắt. Hảo khí phách!
Thì ra, việc Ôn Kiều Kiều dựa vào đàn ông để trở thành nữ đế, nam sủng vô số, có một nửa công lao là của Trần thị.
Xem ra, nàng ta chính là người chứng kiến Ôn Kiều Kiều từng bước trở thành "hải vương".
Một lát sau, Ôn Kiều Kiều nắm lấy tay Trần thị, kiên định nói: "Mẫu thân, con đã hiểu rồi. Con nhất định sẽ trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ." Sau đó, giọng nàng ta chợt lạnh lùng: "Bất quá, Nguyễn thị cùng con trai của bà ta, còn có Ôn Li, con nhất định phải gϊếŧ bọn họ!"
Ôn Li: "..."
Bọn ta đắc tội gì với ngươi? Chỉ vì mẫu thân ta là chính thê, ca ca ta là đích tử, ta là đích nữ, mà ngươi hận chúng ta đến vậy sao?
"Chuyện của bọn họ tạm thời gác lại. Hai ngày nữa, An vương phi cùng An vương thế tử sẽ vào kinh. An vương là thúc thúc của đương kim Thánh Thượng, tay nắm giữ hai mươi vạn đại quân Tây Bắc, con nhất định phải khiến An vương thế tử thích con." Trần thị vỗ vỗ tay Ôn Kiều Kiều.
"Dạ, con biết rồi."