"Lập Xuân, mau đem ta áo ngoài lấy lại đây." Ôn Li vừa phân phó, một bên đã xuống giường đi ra ngoài.
Vòng tay kia nếu thật là Huyết Ngọc Lưu Ly vòng, nàng không thể ngồi yên không để ý tới. Trong đó ẩn chứa kịch độc khó lòng phát hiện, còn có công dụng đặc thù.
"Tiểu thư, thái y dặn người hai ngày nay phải nghỉ ngơi cho nhiều." Lập Xuân ngoài miệng nói vậy, nhưng tay chân không ngừng, nhanh chóng đem áo khoác cầm lại.
"Yên tâm, ta không có yếu ớt như vậy." Ôn Li nhanh chóng mặc áo khoác vào, khoác tay Lập Xuân, ra khỏi cửa viện, đi theo Ôn Kiều Kiều từ xa.
Nhìn nàng ta rẽ vào khu nhà có hồ nước, đi đến sân viện của Trần thị - mẹ ruột nàng ta.
Ôn Li ngồi xuống trong đình nghỉ mát cách đó không xa, ánh mắt nhìn chăm chú mặt hồ, linh thức lại quan sát nhất cử nhất động trong sân Trần thị.
Hạ nhân, bà tử đều có phận sự rõ ràng, thoạt nhìn còn quy củ, nghiêm ngặt hơn so với sân của Nguyễn thị.
Phòng bên cạnh chính phòng được bài trí như một tiểu Phật đường, Trần thị đang khoanh chân ngồi niệm kinh trước tượng Phật.
Hồng Trúc canh giữ ở cửa, Ôn Kiều Kiều đẩy cửa tiến vào nhĩ phòng, an tĩnh chờ đợi một bên.
Trần thị niệm kinh xong, Ôn Kiều Kiều mới lên tiếng: "Nương, Ôn Li không chết, gần đây phòng Nguyễn thị thật sự nghiêm ngặt, con không có cơ hội ra tay."
"Con quá nôn nóng." Trần thị quay đầu, nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta, chậm rãi nói.
Thấy rõ mặt Trần thị, Ôn Li thấp giọng lẩm bẩm: "Nếu không phải mặt Trần thị có sẹo, danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Đại Lê này cũng không đến lượt Ôn Kiều Kiều."
Trần thị vốn là con gái của một vị tướng quân dưới trướng Bác Vọng Hầu - cha của Ôn Nhược Hàm, vẫn luôn hỗ trợ hậu cần ở chiến trường.
Một lần bị địch tập kích, cha Trần thị vì cứu Ôn Nhược Hàm mà chết, khuôn mặt xinh đẹp như hoa của nàng ta cũng bị thương bởi mũi tên, để lại vết sẹo.
Khuôn mặt bị hủy, Trần thị khó lòng gả chồng. Ôn Nhược Hàm cảm niệm ân cứu mạng của cha nàng, liền nạp nàng làm thϊếp.
"Ngụy vương là người con trai được Hoàng Thượng yêu thích nhất, về sau rất có thể sẽ trở thành hoàng đế Đại Lê. Nếu con có thể gả cho hắn, về sau chính là hoàng hậu, còn gì phải sầu lo nữa nương..."
"Kiều Kiều, việc nhỏ không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn, con đã quên chuyện hai năm trước rồi sao?" Trần thị cắt ngang lời Ôn Kiều Kiều, ngữ khí có chút nghiêm khắc.
"Con không quên." Ôn Kiều Kiều nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, "Nương hạ độc Nguyễn thị, vốn định nhân lúc nàng ta sinh non, làm cho mẹ con bọn họ cùng chết. Ai ngờ bị phụ thân phát hiện manh mối, cứu được nàng ta. Mẫu thân vì muốn đánh tan nghi ngờ của phụ thân, bèn ở trong sân xây Phật đường, ngày đêm tụng kinh cầu phúc cho Nguyễn thị, kế hoạch của chúng ta không thể không dừng lại."
Ôn Li giật mình, một tay chống cằm, một tay gõ nhẹ lên bàn đá.
Nguyên tác chỉ viết Nguyễn thị thân thể yếu ớt, hôm nay nàng cũng nhìn thấy sắc mặt Nguyễn thị hơi nhợt nhạt, thì ra không phải do sinh non mà là do trúng độc, tổn hại căn cơ.
Nếu nàng đã chiếm thân thể nguyên chủ, phải gánh vác phần nhân quả này, bảo vệ mẫu thân và ca ca của nguyên chủ.
Trong đầu nghĩ ngợi lung tung, nhưng linh thức vẫn không lơ là, tiếp tục theo dõi động tĩnh bên trong.
"Chính là, con không nhân lúc phụ thân chưa rời kinh thành mà ra tay, chờ phụ thân trở về, con không còn cơ hội." Ôn Kiều Kiều oán hận nói, giọng điệu có chút điên cuồng.
Trần thị đi đến trước mặt Ôn Kiều Kiều, nắm chặt tay nàng ta: "Phụ thân con mới đi biên cương mười mấy ngày, trong thời gian ngắn sẽ không trở về, còn có thời gian, từ từ sẽ tính."
Ôn Kiều Kiều hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, cúi đầu nói: "Dạ, con biết rồi."
Lúc này, Trần thị phát hiện chiếc vòng tay màu đỏ trên tay Ôn Kiều Kiều, sắc mặt sa sầm, gắt gao nắm lấy tay nàng ta, ngữ khí lạnh lẽo: "Con muốn dùng vòng tay này làm gì? Con đã quên lời ta dặn rồi sao, thứ này không đến lúc vạn bất đắc dĩ không được dùng."
Ôn Kiều Kiều giật mình, cổ tay bị siết đau nhức, nhưng không dám kêu lên.
Ban đầu, nàng ta muốn hỏi xem có thể dùng chiếc vòng này để đối phó Ôn Li hay không, không ngờ phản ứng của Trần thị lại mạnh mẽ như vậy.