Mọi người nhìn theo hướng hắn nhìn, chỉ thấy Cục Đá dẫn theo mấy tên nha dịch đang đi tới từ đầu đường.
Lúc này Ôn Li mới thở phào nhẹ nhõm, ban nãy nàng thấy Ôn Thời Dư nói nhỏ với Cục Đá, vì tôn trọng sự riêng tư của người khác nên nàng không dùng linh thức nghe lén, thì ra là bảo hắn đi tìm nha dịch.
Loại phụ nữ thủ đoạn bẩn thỉu, không biết xấu hổ này, chỉ cần tiếp xúc là sẽ rước họa vào thân, nói không chừng sẽ bịa ra những tin đồn nhảm nhí gì đó.
Giao cho quan phủ là cách xử lý thỏa đáng nhất.
【 Nhị ca, huynh cũng không ngốc nhỉ, chẳng lẽ lúc nãy là ta hiểu lầm huynh rồi? 】
Ôn Thời Dư vui trong lòng, A Li à, muội hiểu lầm huynh rồi, huynh không phải loại người như vậy đâu.
Thấy nha dịch đến, sắc mặt Chu Gia Lâm và Lý Hân Nhi đều thay đổi.
“Ôn huynh, ý huynh là sao?”
Chu Gia Lâm trầm mặt xuống, giọng nói cố kìm nén tức giận.
“Không có ý gì cả.”
Ôn Thời Dư nhìn Chu Gia Lâm bằng đôi mắt lạnh lùng, thản nhiên nói, “Nếu hai mẹ con này thật sự là người tốt, giao cho quan phủ, quan phủ tự nhiên sẽ an bài cho họ, chẳng phải như vậy càng tốt sao?”
“Trừ phi… họ không phải người tốt.”
Bị ánh mắt Ôn Thời Dư nhìn chằm chằm, Chu Gia Lâm chột dạ, dời mắt đi chỗ khác.
“Đúng… Đúng là giao cho quan phủ thì tốt hơn, là ta suy nghĩ không chu toàn.”
“Công tử, ta không muốn đến quan phủ, cầu công tử thu lưu ta, ta nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp công ơn của công tử.”
Lý Hân Nhi khóc lóc nói, nước mắt theo hàng mi dày và dài của ả ta rơi xuống, trông vô cùng thê lương.
Nếu là nam nhân khác chắc chắn sẽ mềm lòng, nhưng Ôn Thời Dư không phải là nam nhân bình thường, nhất là khi đã biết rõ ả ta muốn hãm hại mình, hắn hận không thể gϊếŧ chết ả ta, sao có thể vì ả ta khóc lóc vài tiếng mà động lòng được.
Ôn Thời Dư kéo Ôn Li lùi về sau hai bước, đề phòng ả ta kích động nhào lên người mình, ả ta đang mang bệnh, lỡ lây sang hắn và A Li thì phiền phức.
“Nếu hai mẹ con họ không muốn đến quan phủ, vậy chúng ta…”
Chu Gia Lâm còn muốn cứu vãn tình thế, Ôn Li lập tức ngắt lời: “Chu công tử, chúng ta cứu người là xuất phát từ lòng tốt, không phải trách nhiệm, nếu mọi chuyện đều phải theo ý người được cứu, vậy thà rằng đừng cứu.”
Lúc này, Cục Đá đã dẫn nha dịch đến trước mặt bọn họ.
Kinh thành này nhà giàu có thế lực nhiều vô số kể, công tử, tiểu thư xuất môn cũng nhiều như cơm bữa, không phải nha dịch nào cũng quen biết, bọn họ không quen biết ba người trước mặt, nhưng nhìn cách ăn mặc cũng biết không phải người thường.
Đầu lĩnh nha dịch ôn hòa hỏi: “Ai là người báo án? Đã xảy ra chuyện gì?”
Thấy Chu Gia Lâm định bịa chuyện lừa gạt, Ôn Li chỉ vào hai mẹ con Lý Hân Nhi, giành nói trước: “Ta báo án, ta tố cáo hai mẹ con này lừa đảo, bọn họ lừa tiền của đại công tử nhà Hộ Bộ thị lang.”
“Ỷ lớn dám ngang nhiên lừa đảo giữa đường, mau bắt bọn họ lại cho ta.”
Đầu lĩnh nha dịch nghiêm nghị ra lệnh, ra hiệu cho thuộc hạ tiến lên bắt người.
Trong lòng hắn đang vui như hoa nở, vụ án này nếu xử lý tốt, hắn sẽ được ra mặt trước Hộ Bộ thị lang, nói không chừng không bao lâu nữa sẽ được thăng quan.
“Khoan đã, họ không lừa ta bạc.”
Chu Gia Lâm vội vàng ngăn cản nha dịch, quay sang nói với Ôn Li: “Ôn tiểu thư, sao có thể bôi nhọ người khác như vậy?”
“Vừa rồi Chu công tử nói bọn họ bị nhà chồng ghét bỏ, ngươi đã bỏ tiền chuộc họ ra, đúng không?” Ôn Li thản nhiên hỏi.
“Đúng vậy.” Chu Gia Lâm gật đầu.
“Bỏ ra bao nhiêu?” Ôn Li hỏi tiếp.
“Hai trăm lượng.”
Ôn Li giả vờ kinh ngạc: “Hai trăm lượng! Tuy ta không biết giá cả thị trường, nhưng bỏ ra hai trăm lượng để mua hai người hầu, một lớn một nhỏ, thì có phải là quá đắt rồi không? Chẳng lẽ đây không phải là lừa đảo?”
Đầu lĩnh nha dịch gật đầu, nói với Chu Gia Lâm: “Chu công tử, ngươi bị lừa rồi, dựa theo giá thị trường, mua hai người hầu nhiều nhất chỉ tốn năm mươi lượng, trường hợp này, một lớn một nhỏ nhiều nhất chỉ ba mươi lăm lượng.”
Nói xong, hắn còn lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Chu công tử, xem ta tốt với ngươi như thế nào, đợi ngươi lấy lại được bạc thì đừng quên ta đấy nhé.