Chương 15
Biến cố phát sinh thường là rất đột nhiên, khi mọi người không thể nào tưởng tưởng được biến cố cũng đã phát sinh.
Trong phút chốc, quỷ mị (quỷ quái) liên tục xuất hiện, bốn phía tràn ngập hơi thở hắc ám. Mộ Thánh Huân thấy bộ dáng bọn quỷ mị đấu đá lung tung, không biểu tình bĩu môi. Thật là, bon quỷ mị này pháp lực thấp như vậy, may mà đám người kia thấy kinh hoàng.
Nam Ngọc Diên buông nước thánh (nước phép) trong tay ra, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bọ quỷ mị đang đấu đá lung tung dưới đài hiến tế. Người dưới đài đã có hơn phân nửa sợ đến thất kinh, thét chói tai mà chạy trốn.
Mộ Thánh Huân khóe miệng câu dẫn ra nhất mạt ý cười, thật muốn nhìn, cái người gọi là Ðại Tế Ti đến tột cùng là có bao nhiêu bản lĩnh.
Nam Ngọc Diên cầm lấy thánh trượng trong tay, này thánh trượng chính là do người Tế Ti thứ nhất lưu lại, nghe nói có pháp lực rất lớn, chỉ tiếc, ngoài hai Ðại Tế Ti trước ra, cũng không có bất luận kẻ nào có thể nào sử dụng được sức mạnh của nó.
Nhưng là lúc này, Nam Ngọc Diên cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Hắn hô to một tiếng, ý bảo mọi người cấp tốc rời đi.
Thế nhưng bọn người đang thất kinh chỉ có số ít nghe được chỉ thị của Nam Ngọc Diên mà ly khai. Còn có một phần lớn đều đã té xỉu, chân nhuyễn, … Xác thực rất buồn cười.
Nam Ngọc Diên xoay người lại, “Cửu hoàng tử, đêm nay không thể giúp ngài làm Lễ Trưởng Thành, nơi đậy nguy hiểm, thỉnh cửu hoàng tử tự mình ly khai.” Nói xong liền cầm thánh trượng, vọt xuống đài hiến tế.
Mộ Thánh Huân tựa vào đài hiến tế, thấy bóng dáng thuần bạch của Nam Ngọc Diên nhảy vào bên trong đám quỷ mị, lẩm bẩm, “Hiện giờ, ta nhưng thật có điểm tin tưởng ngươi là truyền nhân của đám thần côn kia.”
Thật là đủ xuẩn, liền như vậy lao xuống đi, không sợ bị quỷ mị quấn thân sao?
Nhưng kế tiếp trong nháy mắt, động tác của Nam Ngọc Diên khiến cho Mộ Thánh Huân chấn động.
Nam Ngọc Diên đứng ở tâm của bọn quỷ mị đang vây quanh, đặt thánh trượng trên mặt đất. Hắn không hề dung sức mạnh của thánh trượng, mà là dựa vào pháp lực của bản thân, dùng thành trượng ngăn chặn hơi thở của quỷ mị, tái lợi dụng sức mạnh nguyệt quang mà đem sức mạnh của quỷ mị phong tỏa.
Làm như vậy tuy rằng rất hiệu quả, nhưng đối với pháp lực bản thân thực có hại.
Mộ Thánh Huân nhu nhu đầu, “Ðược rồi, lúc này ta hoàn toàn tin, chỉ có đám thần côn kia mới có thể dạy ra một ngốc tử như vậy.”
Nội tâm của quỷ mị đều là giống nhau, âm u hơn nữa là thị huyết, thấy thánh khiết gì đó chỉ có một du͙© vọиɠ phá hủy. Hiện giờ thấy Nam Ngọc Diên vĩ đại như vậy một mình hy sinh, lại hưng phấn, làm cho du͙© vọиɠ muốn xé vỡ Nam Ngọc Diên càng thêm mãnh liệt.
Nam Ngọc Diên dù sao cũng là phàm nhân, cho dù không sợ hãi những quỷ mị này, nhưng là thấy bộ dáng một đoàn quỷ mị đang vậy quanh mình, luôn sẽ có chút hoảng hốt.
Huống chi, Nam Ngọc Diên pháp lực đã muốn dần dần chống đỡ hết nổi, hiện tại bọn quỷ mị còn bị chính mình hấp dẫn, không có đi dây dưa cùng các vương công đại thần, nhưng nếu tái như vậy đi xuống, chỉ sợ mọi người đều trở thành thức ăn trong miệng bọn quỷ mị.
Nhìn ra pháp lực Nam Ngọc Diên khó có thể duy trì thêm nữa, Mộ Thánh Huân cười khẽ, đi xuống đài hiến tế.
Nam Ngọc Diên mở to hai mắt, “Cửu hoàng tử, mau trở về, nơi này nguy hiểm.” Mộ Thánh Huân lắc lắc đầu, từ khi đi vào thế giới này, thật lâu vẫn không hề động qua gϊếŧ chóc. Tuy nói rằng kiếp trước bản thân lạnh lùng, nhưng vẫn là có rất nhỏ thị huyết, này có lẽ là bệnh chung của Ma tộc đi.
Nhãn mâu bắt đầu biến sắc, biến thành màu đỏ quen thuộc. Bên cạnh quỷ mị thét chói tai, muốn thoát khỏi cái nắm của Mộ Thánh Huân. Mộ Thánh Huân liếʍ liếʍ đôi môi khô ráo, “Như vậy mà nghĩ chạy thoát sao? Ha hả, ta đã muốn bộ hạ kết giới, khiến cho các người, với ta hảo hảo ngoạn một hồi đi.”
Nam Ngọc Diên mở to hai mắt, mặt nạ màu ngân bạch che mất biểu tình trên mặt.
Mọi người bắt đầu nín thở, trơ mắt nhìn con ngươi Mộ Thánh Huân càng biến hồng sắc, nhìn thấy hắn tại dưới đài hiến tế, đem tất cả bọn quỷ mị vào trong tay mà đùa bỡn.
Khó có thể dùng ngôn ngữ để giải thích, cái kia nam nhân, không phải là phàm nhân trần thế. Như vậy khuôn mặt thoát tục mà tinh xảo, rồi lại mị hoặc làm cho người khác kinh hãi, làm cho người khác không tự giác được mà trầm luân.
Bọn quỷ mị kinh hoảng đối với đối thủ như vậy cường đại, này những quỷ mị là không có ý thức, chỉ có bản năng. Nhưng mà, bản năng truyền lại cho chúng chính là sợ hãi, thứ trên người nam nhân này truyền đến, chính là cường đại áp bách, làm cho bọn chúng không tự giác được mà phục tùng.