Chương 1: Có drama!

"Đinh! Có drama!"

Khương Thất Ngư đang điên cuồng ăn cơm trong bữa tiệc tối bỗng trợn mắt, rồi tiếp tục cầm một miếng bánh kem lên ăn.

Nhưng một lát sau, ánh mắt cô tỏa sáng.

[Vãi chưởng! Thế mà con trai chủ tịch bất động sản Đường Thị không phải con ruột của ông ta! Hóa ra làm cha thay người khác!]

[Con trai không phải của ông ta, mà là của... Trời má đây là đại án kinh thiên động địa gì vậy? Con trai gọi ông ta là cha, nhưng thật ra ông ta phải gọi con trai là em trai mới đúng?]

[Thảo nào lúc ông ta nghi ngờ vợ mình, đưa con trai đi xét nghiệm DNA lại chẳng có vấn đề gì! Thật thảm thương!]

Khương Thất Ngư có phần đồng tình nhìn người đàn ông béo tròn đang cụng ly với một vị chủ tịch lớn tuổi mặc tây trang giày da và diện mạo điển trai khác.

Người đàn ông béo không có phản ứng gì, nhưng vị giám đốc lớn tuổi mặc tây trang giày da lại khẽ giật lỗ tai.

Tiếng gì ấy nhỉ?

Khương Nam Sơn nhìn ngó xung quanh, đâu thấy ai vừa nói chuyện với ông.

Nhưng ông hơi híp mắt, nhìn người anh em chí cốt Đường Minh Trạch của mình: "Sao hôm nay vợ anh không đến đây chung vui vậy?"

Khương Thất Ngư trùng hợp đi ngang qua, nghe câu đó thì thầm châm chọc.

[Sao vợ ông ta qua được cơ chứ? Bà ta đang nhân lúc chồng mình vắng nhà, đang cùng với lão baby trên sô pha...]

[Ôi biết chơi quá đi!]

Khương Nam Sơn: "!"

Trời đất! Kí©h thí©ɧ thế á?

Tiếp đó ông gọi lại một cô gái đang đi ngang qua: "Cô bé khoan đi đã."

Khương Thất Ngư nghe ai gọi mình, quay đầu lại, cầm bánh kem chỉ vào bản thân: "Bác gọi cháu à?"

Ánh mắt mọi người trong bữa tiệc tối nhất thời dồn về phía này.

Đường đường là chủ tịch tập đoàn tài chính Khương Thị lại bỗng dưng bắt chuyện với một cô minh tinh diện mạo không tệ nhưng chưa biết tên, đây làm drama gì thế?

Trông ông trẻ tuổi vậy thôi chứ thực ra đã hơn sáu mươi rồi đấy!

Cô gái này cũng lớn chừng con gái ông mà.

Eo! Biếи ŧɦái ~

Lúc này Khương Tử Nhiễm cũng để ý thấy tình huống bên đây, vội chạy nhanh đến nơi.

Khương Nam Sơn cây ngay không sợ chết đứng, ông không quan tâm ánh mắt của người khác, chỉ hỏi: "Cháu tên là gì?"

Mắt mọi người trợn to: "!"

Khương Thất Ngư xuyên qua đây đã vài hôm, là một diễn viên không tên không tuổi.

Hôm nay được người mối lái dồn hết vốn liếng tham gia tiệc tối tụ họp của các ông chủ lớn, là để cô có thể lộ mặt.

Lần đầu tiên cảm nhận được nhiều ánh mắt như thế, nhưng Khương Thất Ngư vẫn bình thản ung dung, trường hợp cỏn con thôi mà!

Cô đã xuyên qua mấy trăm lần rồi, có cảnh gì mà chưa từng thấy?

Cuối cùng trở về hiện thực thất bại lại đi vào thế giới tiểu thuyết này.

Cũng tại vì cô hay cưỡng ép mỹ nam làm nhiều việc ác trong ác tiểu thế giới nên mới thế, đúng là ác giả ác báo!

"Cháu tên Khương Thất Ngư, có chuyện gì không?"

[Coi trọng người con gái xinh đẹp nết na như mình rồi hử? Không được đâu, tuy diện mạo bác điển trai đó nhưng tuổi lớn quá trời, tôi không gặm nổi!]

Khương Nam Sơn: "..."

Đúng là không nhìn ra, cô bé này cũng tự luyến ghê đấy.

Lúc này Khương Nam Sơn đã chắc chắn rằng ông đã nghe thấy tiếng lòng của cô gái này.

Nhưng sắc mặt của những người khác đều rất bình thường, phải chăng chỉ có mình ông nghe được?

Ha ha! Ông biết Khương Nam Sơn ông là con cưng của trời mà!

Ông chủ tịch béo Đường Minh Trạch cũng có vẻ hóng chuyện, huých tay Khương Nam Sơn nói nhỏ: "Anh tém tém lại đi."

Tiếp đó ông ta cười tươi hơn: "Không ổn rồi, vợ với con gái anh cũng tới đây rồi."

Không khó nghe ra sự vui sướиɠ khi người gặp họa trong giọng nói của Đường Minh Trạch.

Thử hỏi có điều gì thú vị hơn nhìn anh em chí cốt của mình bị vợ đánh nữa?

Khương Nam Sơn trợn mắt, nhìn Đường Minh Trạch như muốn nói lại thôi.

Có nhiều người xung quanh quá, cuối cùng ông móc điện thoại ra, gửi tin nhắn Weibo cho Đường Minh Trạch.

[Đừng phấn khích! Anh mau về thăm vợ anh đi. Vợ anh đang trên sô pha với... Huầy!"

Không biết tiếng lòng mình nghe được là thật hay giả, nhưng Khương Nam Sơn quyết định thử nghiệm xem sao.

Đường Minh Trạch đọc được tin nhắn, đôi mắt ông ta trợn to như chuông đồng, ông nhắn vậy là sao?

Chẳng lẽ vợ ông ta đang léng phéng với ai ở nhà?

Không đời nào! Không đời nào!

Nhưng lúc ông ta nhìn Khương Nam Sơn, thấy ông không giống như đùa mà vô cùng nghiêm túc.

Đường Minh Trạch nhớ lại khi nãy mình gọi video cho vợ mà bà ấy không bắt máy.

Ông ta gào lên một tiếng, ném phăng ly rượu chạy như điên ra cửa.

Mọi người: "..."

Khương Thất Ngư: "..."

[Má nó làm cha đây hú hồn! Sao ông Đường Minh Trạch này đột nhiên nổi khùng lên thế? Trạng thái tinh thần còn chưa ổn định bằng mình nữa, là một nhân tài!]

[Nhưng rốt cuộc ông già này gọi mình làm gì? Đừng nói là nhìn trúng mình thật đấy nhé?]

[Nếu ông ấy sẵn lòng Plato với mình, một tháng cho mình một triệu tệ thì cũng có thể suy xét một chút.]

*Tình yêu Platonic: tình yêu thuần khiết.

Khương Nam Sơn nhìn cô gái trạc tuổi con gái mình trước mặt, không hiểu sao cảm thấy cô hơi quen mắt.

Nhưng suy nghĩ trong lòng cũng quá biếи ŧɦái rồi.

Ông là một chính nhân quân tử đấy.

Ông cười bảo: "Không có gì, cháu..."

Nhưng Khương Nam Sơn còn chưa nói xong, đã bị một giọng nói mềm mại cắt ngang.

"Cha ơi, con thấy trong người không khỏe."

Sự chú ý của Khương Nam Sơn bị dời đi, ông lo lắng nắm tay Khương Tử Nhiễm: "Để cha xem nào. Con không khỏe ở đâu đó?"

Lúc này, ảnh hậu lâu đời Tô Nhậm Mẫn bước đôi giày cao gót đi đến.

Nghe Khương Tử Nhiễm nói thế, bà cũng vô cùng lo lắng: "Để mẹ cũng xem nào."

Tất cả mọi người ở đây đều biết Khương Nam Sơn và Tô Nhậm Mẫn yêu con gái út như mạng, thoáng chốc vô số ánh mắt hâm mộ đổ dồn lên người Khương Tử Nhiễm.

Khương Thất Ngư cứ thế bị ngó lơ.

Khương Tử Nhiễm đặt tay lên trán, nhưng lại thoáng liếc nhìn Khương Thất Ngư, đáy mắt lạnh lẽo.

Sao cô ả này lại xuất hiện ở đây?

Chẳng phải chưa đến thời gian nhận người thân ư?

Lẽ nào thông tin hệ thống đưa cho cô ta đã sai?

Khương Thất Ngư cũng không quan tâm chuyện mình bị phớt lờ, cô ăn hai miếng bánh kem trên tay, đang định đi lấy thêm hai miếng khác.

Âm thanh hệ thống lại vang lên.

"Đinh! Lại có drama nè ký chủ."

Khương Thất Ngư tiếp tục trợn mắt, dùng suy nghĩ trong lòng nói: "Hệ thống rác rưởi này, suốt ngày chỉ biết đưa ba cái drama vô dụng. Cậu có biết mấy hệ thống theo tôi trước đó có nhiều công dụng lắm không? Có vài cái còn trói thẳng trai đẹp lên giường của tôi kia kìa, rốt cuộc cậu hữu ích chỗ nào?"

"Cậu phải cố thăng cấp, cố theo kịp hệ thống trước đó của tôi mới được nha."

Hệ thống hóng drama không ngờ mình hành nghề chưa được lâu đã gặp phải ký chủ bị chập mạch.

Nó vô cùng tủi thân: "Em cũng hữu ích lắm mà, em thả drama còn chị chỉ cần âm thầm ngồi hóng, hóng thôi cũng tăng điểm kinh nghiệm, điểm kinh nghiệm đạt chuẩn là chị có thể sửa lại vận mệnh bi thảm bị bán sang chợ đen nước ngoài của chị rồi."

Khương Thất Ngư nhướng mày: "Cậu thấy tôi có giống để ý không?"

Còn muốn tích cóp đủ điểm kinh nghiệm? Để cô mệt chết luôn đi.

Hệ thống: "Đây là drama của chính chị đấy. Hóng xong nhận được 200 điểm kinh nghiệm, là drama kinh thiên động địa."

Khương Thất Ngư chớp mắt: [Drama của tôi? Thế tôi đành hóng một tí vậy.]

[Vãi chưởng! Cha ruột của mình lại là Khương Nam Sơn của tập đoàn tài chính Khương Thị, còn mẹ là ảnh hậu lâu đời Tô Nhậm Mẫn?]

Drama này khiến Khương Thất Ngư hơi ngơ ngác, cầm lòng không đậu, cô nâng đôi mắt xinh đẹp nhìn Khương Nam Sơn và Tô Nhậm Mẫn.

Cùng lúc đó, Khương Nam Sơn và Tô Nhậm Mẫn cũng đồng thời nhìn cô.